Hôm nay là ngày đại hỉ của Nguyệt quốc.Đại nữ nhi của Thừa tướng Mạn Ngọc Thanh chính thức được phong làm Hoàng Hậu.
Đây cũng là ngày duy nhất người dân được phép đến gần cổng thành . Trước cổng thành là 4 hàng đội quân tinh nhuệ ,vô số lính canh gác được huấn luyện kĩ càng .Hàng nghìn người dân chen chúc nhau,người muốn được ngắm hoàng cung một lần duy nhất ,kẻ thì muốn đút lót tiền bạc cho vài gác canh để có cơ hội vào trong cung.Tiếng phấn khích ,la hét ,tiếng chào hàng buôn bán tạo khung cảnh thật nhộn nhịp.
Khác với bên ngoài , bên trong hoàng cung đang mở yến tiệc ,không khí trang nghiêm,nếu có tiếng nói chỉ là mấy câu nịnh bợ của các quan đại thần,Thiên Giai nhìn một lượt buồn chán mà ngáp ngắn ngáp dài,biết thế nàng ở nhà ngủ còn sướng hơn.
"Buồn chán?",Lãnh Hoàng nhìn vật nhỏ đôi mắt lim dim,cái đầu lắc lư,hắn cũng biết tính cách của nàng rất thích náo nhiệt.
Ngước đôi mắt trong veo,chu miệng,"Vương gia,ngài rất có kiên nhẫn?"
Hắn chắc đi quá nhiều đi.
Lãnh Hoàng mỉm cười,lấy chiếc bánh phết ô mai đưa đến miệng nàng,nàng ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng , hắn rót trà đưa trước mặt,nàng cũng ngoan ngoãn nuốt bánh rồi uống trà,xong xuôi nàng lấy tay áo quệt miệng rồi ngồi dựa lên đùi hắn,cả quá trình rất tự nhiên thành thục giống như đã làm nhiều lần vậy.
Tất cả mọi người trong buổi yến tiệc đều há hốc mồm nhìn màn này,Nhị Hoàng tử có khi nào cười,còn hầu hạ một tên nô tài như thế?
Lãnh Hàn chỉ liếc mắt thản nhiên không nói gì,khí thế vương giả vô tình tỏa ra ,sắc bén,các quan đại thần liền thu ánh mắt sợ hãi cúi đầu,trong lòng lo sợ.
Không khí im lặng, áp bức ,chỉ có 2 người nào đó đang ung dung nhàn hạ.
"Thưa Hoàng Thượng,hôm nay là ngày vui của cả Nguyệt quốc,thần thiếp mạn phép xin được góp chút tài mọn hầu hạ,xin Hoàng Thượng ân chuẩn"
Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển làm say đắm lòng người ,có thể cảm nhận đây là một mỹ nhân.Chỉ thấy nữ nhân đó khuôn mặt bị che bởi lớp khăn mỏng nhưng càng toát lên vẻ thần bí,bộ hồng phấn thướt tha làm nổi lên đường cong uyển chuyển,cổ áo đục sâu làm hở ra nửa bộ ngực trắng noãn phập phồng làm người ta muốn phạm tội,trên người toát lên vẻ dịu dàng hiền thục,tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mỹ nhân đó,hận không thể tháo lớp van kia xem nó thế nào.
Lãnh Hàn nhếch khóe miệng,"chuẩn tấu"
Nàng ta cúi nhẹ đáp lễ,nhẹ nhàng xuống phía dưới,bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên ,người nào cũng hưng phấn bừng bừng.Thiên Giai đang nhắm mắt rồi hé nửa ra,sau đó ngước lên phía trên,giờ nàng mới để ý tới Hoàng Hậu này,ừm,nước da hơi trắng,có thể gọi là xinh đẹp,nhưng dù thế nào vẫn kém hơn ả kia,giờ đây tay nàng ta đang nắm chặt,ánh mắt ác độc đang nhìn bóng dáng phía dưới,nàng thu hồi ánh mắt, haha ,xem ra những ngày sau có thú vị rồi.
Hồng y lả lướt bay theo điệu nhạc,uốn lượn như rắn nước ,nhẹ nhàng như gió,cánh tay trắng nõn đưa lên,tức thì một cột nước xuất hiện ,nàng ta bay vào trong đó,xoay vòng rồi lượn quanh,quần áo bị dính nước mà dính chặt vào thân thể,làm lộ hoàn hảo đường cong,tóc dài phiêu diêu trong nước ,giống như mỹ nhân ngư đang chơi đùa dưới nước.Tất cả mọi ánh mắt gắt chặt lên thân thể ấy .
Một lúc sau điệu nhạc kết thúc,mỹ nữ cùng dừng lại, tiếng vỗ tay khen ngợi không dứt,hoan náo cả yến tiệc.
Lam Hồng trong lòng vừa ý ,hừ ,nhìn xem,ai cũng bị ta quyến rũ,ta không tin một ngày nào đó không đá ngươi xuống,đôi tay nhẹ nhàng tháo lớp khăn mỏng,ánh mắt khiêu khích về phía Hoàng Hậu.
"Tiểu nữ Lam Hồng ,Để mọi người che cười rồi",giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người hít một trận khí,trời ơi là 1 mỹ nhân,đẹp quá ,khuôn mặt trái xoan nước da trắng mịn,mắt hạnh mày ngài,tuyết đối là mỹ nhân hiếm có.
Lãnh Hàn nhìn xuống ,khuôn mặt lạnh lùng,chỉ nhạt cười phân phó,"người đâu,mang áo Hồ Linh ban thưởng"
Nghe đến áo Hồ Linh,ai cũng sửng sốt,phải biết rằng,làm được chiếc áo này vô cùng quý giá,nó được làm từ da Hồ ly,sau đó được dệt bằng vàng bởi người thợ giỏi nhất Nguyệt quốc,cho nên có tiền cũng chưa chắc mua được,vậy mà Hoàng Thượng thẳng tay ban tặng cho mỹ nữ kia ,có thể nói mỹ nữ kia đã được coi trọng.
Áo được mang lên ,Lam Hồng trong lòng mừng thầm,nhưng ngoài mặt nhẹ nhàng quỳ xuống từ chối,"Hoàng Thượng,chiếc áo này quá quý giá, tiểu nữ hạng tầm thường không thể nhận"
Lãnh Hàn đứng dậy đi xuống,nâng mỹ nữ dậy,"Một điệu múa tuyệt vời như thế trẫm phải ban thưởng xứng đáng"
"Thưa Hoàng Thượng,chỉ là điệu múa tầm thường,thật không xứng đáng"
"Vậy thì,ở lại bên cạnh hầu hạ trẫm có xứng đáng không?"
"Tiểu nữ thật muốn ở lại bên cạnh dùng chút tài hèn ở bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng,nhưng mà ....",ả ta ngước mắt lên nhìn Hoàng Hậu,bộ dáng sợ hãi.
Lãnh Hàn quay lại,"Hoàng Hậu,nàng là mẫu nhi thiên hạ,mãi là Hoàng Hậu của trẫm"
Mạn Ngọc Thanh hận không thể giết chết ả ta ngay lập tức,nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười nhân từ chậm rãi đi xuống,"Hoàng Thượng,thần thiếp nguyện làm mọi việc để chăm sóc được người"
"Hoàng Hậu thật tốt"
Thừa tướng tay nắm chặt thành quyền,các quan đại thần e dè nhìn sang hướng khác.
Thiên Giai nhắm mắt nghe kịch phía trước,không ai biết nhưng nàng biết thừa,chỉ sợ một mà này tên vua kia đã sắp xếp, phong phi ngay ngày lập hậu để làm gì ư?để muốn cho Thừa tướng biết rằng ai mới là người có quyền,ai mới là vua ,đừng chỉ 1 tấc mà muốn lên đằng đầu.
Lãnh Hoàng nhìn vật nhỏ ,sau đó lại uống trà,một bộ dạng chỉ có ngươi ta không biết ai hết.
Cuối cùng cũng kết thúc yến tiệc,nhưng tên Hoàng thượng kia lại gọi Lãnh Hoàng vào thư phòng nói là có chút chuyện,làm nàng phải đợi bên ngoài.
"Hoàng Thượng có việc gì?",Lãnh Hoàng nhàn nhạt mở miệng,không chút khách khí.
Lãnh Hàn híp mắt lạnh lùng,"Sắp tới là ngày hữu nghị của nước ta với Thủy Quốc ,ngươi sẽ đại điện đến dự"
"Đã biết",Lãnh Hoàng không thèm liếc mắt quanh lưng hướng về phía cửa mà đi,Lãnh Hàn nhanh chóng tung chưởng,chỉ thấy khi sắp đến Lãnh Hoàng thì nó tung biến hư vô,con mắt hắn kinh ngạc mở lớn.
Vẫn như cũ nhàn nhạt,"Không có chuyện gì,ta đi trước"
Sau khi của đóng,Lãnh Hàn đôi mắt trở nên ác độc,chết tiệt,hắn đã khỏi bệnh,là tên kia chữa sao?
"Vương gia,ta đi về thôi",nhìn thấy bóng dáng kia,nàng vui vẻ la to,hoàn toàn không để ý hình tượng,chạy nhanh đến,lấy tay sờ khắp thân thể hắn,ừ,không có việc gì,chưởng kia rất mạnh nhưng không trúng.
Lãnh Hoàng vẫn đứng im cho nàng sờ tới sờ lui không phản ứng,chỉ thấy khi nàng dừng lại động tác thì cầm tay nàng hướng về phía kiệu.Cả 3 cận vệ cung kính đi theo ,để lại đằng sau là 1 đoàn người tì nữ thái giám đang há hốc miệng kinh ngạc ,không phải Nhị Hoàng tử đoạn tụ đấy chứ?
Ngồi trong kiệu,nàng ngồi ở dưới lót tấm đệm êm,đầu gác lên đùi hắn,ngáp,"Vương gia,hắn ta muốn giết ngài"
Lãnh Hoàng tay đang sờ mái tóc nàng,rồi vân vê tai ,lười mởi miệng,"Biết"
Nàng ngẩng đầu lên,"Hắn biết ngài mắc bệnh",nàng đã kiểm tra,chưởng đó hướng về phía sườn bên phải,là kích trí mạng của ma khí.
"Biết",hắn không quan tâm tay đã luồn xuống cổ nàng,ngón tay dần thâm nhập.
Thiên Giai vẫn bộ dáng ngây thơ không biết chỉ tò mò hỏi,"Nghe nói Vương gia còn 1 sư đệ nữa,sao hôm nay không xuất hiện",không biết bộ dáng như thế nào đây,lạnh lùng như tên Hoàng thượng kia,hay tà mị như hắn.
Vuốt ve xương quai xanh làn da mềm mịn,nhắm mắt lười mở miệng,"Không biết"
Thiên Giai chu môi,không thèm quan tâm nữa,lại hỏi,"Vương gia,tên Hoàng Thượng kia nói gì với ngài vậy"
"5 ngày nữa đi Thủy quốc"
"A...", Nếu vậy thì thật gần nhưng 5 ngày sau có hơi lâu,nàng cần ngày mai đi ngay lập tức.
"Mai bắt đầu đi"
Nàng giật mình,hắn biết thuật độc tâm sao?,
"Đến sớm nghỉ ngơi",nàng thả lỏng thì ra là vậy.
Lãnh Hoàng thấy bộ dạng thả lỏng của nàng chợt mỉm cười,muốn nuôi sủng vật không phải chăm sóc nó cẩn thận mà còn phải xem nó muốn gì,lúc đây mới thành công để nó toàn tâm toàn ý đi theo mình,sau đó mới tự hiến dâng bản thân mình để chủ nhân ăn.
Trong hoàng cung,Lãnh Hoàng vẫn bộ dáng trầm mặc ,hơi thở lạnh lùng lan tỏa,một lúc sau mới từ từ đứng dậy,ấn trên bức tường 3 cái,bức tường liền mở ra một lối.Lối đi rất hẹp ,chỉ đủ 1 người,ẩm thấp,chỉ có ánh sáng xanh nhạt của linh châu trên tường.Đi qua 1 khúc dài quanh co,cuối cùng đến 1 phòng trống.
Lãnh Hàn chạm tay vào không khí,tức thì trong phòng liền xuất hiện 1 cái tảng băng phát ra khí lạnh thấu xương.Đi đến gần,lạnh lùng nhìn xuống.
Một lúc sau,chầm chầm mở miệng,"Phu Hoàng,đã đến lúc rồi"
Trong tảng băng đó không ai khác chính là Hoàng đế đã băng hà,khuôn mặt tái nhợt không sự sống,đôi môi thâm tím,thân thể chỉ còn da bọc xương,nếu không phải là trái tim đang đập thì đây không khác là người chết.
"Phụ Hoàng,trái tim đập nhiều cũng không tốt ",khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng,đôi mắt không cảm xúc.
"Ngươi thả ta ra,thả ta ra...."
Bỗng 1 tiến gào thét phát ra từ trong góc ,sau đó 1 thân thể chạy nhanh về phía hắn ,nhưng chưa đụng đến vạt áo hắn thì hắn đã tung một cước,thân thể đó bay xa đập vào bức tường phụt máu.
"Mẫu thân,làm như vậy sẽ rất đau",hắn nhàn nhạt mở miệng,phất ống tay áo.
Người hắn gọi là mẫu thân khuôn mặt thoạt nhìn non nớt ,quần áo xộc xệch, toàn thân giờ đầy máu,đầu tóc rối xù,khuôn mặt bị mất máu mà tái nhợt,đôi môi vì hận mà cắn nát,thân thể lâu ngày bị bỏ đói mà gầy trơ xương,làn da nhăn nheo,thật khác với hình ảnh từng xưng là thiên hạ đệ nhất Nguyệt quốc.
Đôi mắt hằn tia máu,gào thét:"Là ngươi bảo ta giết để ngươi được làm Hoàng đế,sau đó sẽ yêu thương ta để ta lên làm Hoàng Hậu, giờ ngươi lại muốn giết ta,ngươi là tên ác ma ,là tên ác ma"
Lãnh Hàn từng bước từng bước đến gần,sát khí cuồn cuồn,đôi mắt ác độc,nàng kia sợ hãi nhưng cơ thể không còn khí lực ,run rẩy tử thần đang đến.Hắn ngồi xuống,nâng cằm của nàng ta lên, nói thầm ,"Ngọc nhi,ngọc nhi"
Nghe được 2 từ này,tim nàng ta liền rung động,chính 2 từ này làm nàng vứt bỏ tất cả âm mưu của gia tộc để yêu hắn ,làm tất cả vì hắn,bao đêm triền miên,hắn cũng gọi 2 từ này,nàng sung sướng,nguyện chết vì hắn.Đôi mắt nàng ngấn lệ,run rẩy không bật thanh tiếng.
Lãnh Hàn nhếch khóe miệng,chán ghét đứng đậy,lấy khăn lau sạch ngón tay,giống như vừa chạm vào thứ ghê tởm.
"Nữ nhân ngu ngốc,chỉ có thể làm ấm giường",sau đó bước lại gần tảng băng kia.
"Tại sao,ta yêu ngươi như thế ,nguyện làm tất cả vì ngươi,tại sao lại đối xử với ta như vậy?"nàng tuyệt vọng nhìn hắn,muốn có câu trả lời từ hắn hưng hắn không trả lời,mắt đang nhìn thân thể Phụ Hoàng ,lấy tay chạm vào lập tức có 1 luồng khí xanh ngăn cản ,dù hắn có vận lực thế nào cũng vô ích
"Ha ha ha....."nàng điên cuồng cười,hắn tưởng đã thành công rồi sao,nàng là ai chứ,là đệ nhất mỹ nhân,là người xuất sắc nhất trong gia tộc,sao có thể dễ dàng bị người bắt thóp.
Đôi mắt rét lạnh nhìn về phía nàng,bóp cổ nàng,hằn giọng,"Nói,phá giải như thế nào?"
"Giết chết ta đi,giết ta đi,haha,mị thuật của ta trừ ta không ai có thể hóa giải ,ta cho ngươi chết cùng,để xem không có ta ngươi còn làm được gì ,haha..."
"Ngươi tưởng ta không biết sao,trước khi ngươi tiến cung ta đã điều tra rõ về ngươi,gia tộc Hạ gia ở Bắc Thành quốc chuyên về Mị Thuật,chậc chậc,xem này,....ta nói cho ngươi 1 việc,ta đã chiếm được Bắc Thành quốc,tất cả tộc ngươi ta đều giết sạch làm mồi cho chó sói rồi"
"Phụt....."
"Hừ,thật bẩn thỉu",tức thì hắn móc ai mắt của nàng ra,nàng không kịp kêu đau đớn đã chết ngay lập tức.
Đưa đôi mắt trên thân thể kia,dùng thần lực bóp nát nó,thả xuống,lớp khí màu xanh liền biến mất.
"Thật hữu dụng",tức thì hắn lấy tay móc quả tim ra,sau đó cắt ra làm đôi,bên trong chứa một viên đan nhỏ màu đen đang tỏa ra tử khí.Ngắm nhìn nó,trên môi nở nụ cười hiểm độc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]