Editor: Gà
Đêm tháng bảy, màn đêm tối đen vô tận.
Hai ngọn đèn trong phòng đều sắp cháy tàn, dưới ánh đèn mờ nhạt, Hạ Thu Mạt khẽ ngáp, đưa tay dụi mắt, sau đó duỗi thắt lưng tiếp tục cắt vải.
Tuy rằng mấy đời Hạ gia đều làm nghề thợ may, nhưng mắt gia gia nàng sớm đã mờ, không thể tiếp tục may vá. Năm ngoái phụ thân lại bị thương ở tay, không thể may tốt các loại vải thượng đẳng được nữa. Hơn thế, mấy đệ đệ và muội muội trong nhà đều đang còn nhỏ, tay nghề chưa thạo, cho nên mấy miệng ăn trong nhà đều nhờ cậy vào nàng sống qua ngày.
Hạ Thu Mạt nào dám lơi lỏng?
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Hạ Thu Mạt xoay người, trông thấy mẫu thân đến thay đèn cho nàng.
“Còn chưa ngủ sao?” Trong mắt Thu Mạt nương hiện lên vẻ lo lắng.
“Sắp rồi.” Hạ Thu Mạt nhàn nhạt đáp: “Cha còn chưa về sao?”
Thu Mạt nương áy náy gật đầu: “Hôm nay cùng gia gia con ầm ĩ một trận, không vừa ý, có lẽ lại đi uống rượu giải sầu rồi.”
Hạ Thu Mạt khẽ giật mình: “Gia gia lại nổi giận?”
Thu Mạt nương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thành thói quen rồi.”
Hạ Thu Mạt không nói gì, thu hồi ánh mắt cúi đầu tiếp tục cắt, hết sức chăm chú.
Thu Mạt nương không nỡ quấy nhiễu nàng, hiện giờ toàn bộ gánh nặng gia đình đều rơi xuống vai nàng, vốn nàng đã rất liều mạng, làm việc từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, Thu Mạt nương sợ làm nàng chậm trễ, liền đóng cửa ra ngoài.
Phía sau vừa vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tam/223347/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.