Edit: Chickenliverpate
Vì mấy câu nói của Sở Hành, mà mấy tiếng đồng hồ sau đó của Yên Ngọc cũng hết sức khắc nghiệt. Sở Hành hỏi anh ta vết thương trên cằm Anh Túc có thể để lại sẹo hay không, Yên Ngọc trả lời anh bằng một giọng điệu nửa trống nửa mái: "Không để lại sẹo thì thế nào? Mà để lại sẹo thì sao? Chẳng lẽ để lại sẹo thì anh không cần người ta? Thiếu gia Sở ngài thật đúng là điển hình của câu nhan sắc là tối thượng nha. Anh cho rằng bản thân anh đẹp mắt lắm sao? Dáng dấp không phải cứng ngắc khó chịu thì lại mang vẻ mặt của một ông già, anh ghét bỏ người ta thì người ta cũng chẳng có thèm anh đâu!"
"......"
Sở Hành vốn định lạnh lùng nhanh chóng đáp trả, nhưng khi nhìn thấy Yên Ngọc đang tiêm thuốc cho Anh Túc, tất cả những lời muốn nói đều bị ngăn lại trên cửa miệng, rồi lặng lẽ nuốt trở vào.
Một lát sau, Sở Hành không nhịn được hỏi khi nào Anh Túc mới có thể tỉnh lại, Yên Ngọc nghe được nhưng lại coi như không nghe thấy gì, Sở Hành lại hỏi thêm lần nữa, lần này Yên Ngọc liếc anh bằng nửa con mắt, ý tứ trong đôi mắt cao quý ngạo mạn đằng sau cặp mắt kính là "có bản lĩnh thì vừa rồi đừng có kích thích tôi, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi sẽ nói cho anh biết, không cầu xin tôi mà còn muốn tôi nói cho anh biết, quả thật là con mẹ nó mơ mộng hão huyền", anh ta lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463502/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.