Edit: Chickenliverpate
Thời tiết đã vào cuối thu.
Cây cối ở Sở gia rất đa đạng, vào thời điểm này trong năm, khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ. Những năm trước, Anh Túc rất thích khung cảnh này, liên tục nhiều ngày không cho người làm quét sân. Theo lớp lá rụng trải thật dày trên mặt đất, cô thích thú giẫm qua giẫm lại, nếu giữa chừng bị Sở Hành cho người tới gọi cô đến phòng sách, cô lưu luyến không chịu rời đi.
Năm nay Sở gia cũng vừa rụng hết lá vàng, Sở Hành không cho bất cứ ai tự tiện quét dọn, vậy mà Anh Túc cũng không để ý liếc mắt một cái.
Kể từ khi trở về Sở gia, cô vẫn tiếp tục không mở miệng nói câu nào. Kiên quyết giữ thái độ không quan tâm đến ai, không chịu ăn uống, lại càng không chịu phối hợp uống thuốc. Có lúc trong căn phòng to đùng như vậy mà có bảy tám người thay phiên nhau nói chuyên với cô, bao gồm người giúp việc, bác sĩ, Lộ Minh và Sở Hành. Nhưng cô giống như không nghe thấy gì cả, tự giam cầm bản thân trong không gian của chính mình.
Hôm sau, Tưởng Miên đi tới Sở gia, ngồi ở bên giường khe khẽ gọi cô A Phác, Anh Túc cũng không để ý tới cô ấy, chỉ nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Sau khi ra khỏi cửa, Tưởng Miên đề xuất yêu cầu muốn dẫn Anh Túc trở về Tưởng gia, bị Yên Ngọc đang tựa lưng vào tường nghe được, nở một nụ cười như có như không, rồi nói: "Tiểu thư Tưởng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463496/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.