Anh nói nhẹ nhàng không chấn động, nhưng lại hàm chứa cảm xúc khiến cho người ta không tự giác khiếp sợ mà phục tùng. Quả nhiên Anh Túc thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại kéo Tưởng Miên ra ngoài. Còn chưa bước ra khỏi cửa, tiếng A Lương vang lên, vô cùng mỉa mai “Không phải chị Anh Túc nói không về Sở gia sao? Bây giờ xông vào như thế này thì gọi là gì đây?”
Anh Túc vẫn không ngừng bước, kéo Tưởng Miên bước lên xe. Nhìn kính chiếu hậu không thấy Sở Hành và A Lương bước ra ngoài phòng tiếp khách. Anh Túc đợi khi nhà họ Sở khuất tầm mắt mới thu hồi ánh nhìn, lúc quay đầu lại, phát hiện nụ cười trên mặt Tưởng Miên nhạt đi một nửa.
Anh Túc chu chu miệng, trong lúc này không biết nói gì mới thích hợp.
Anh Túc không có sở trường an ủi. Cô ở Sở gia mười năm, rất nhiều chuyện trong lúc lớn lên đều vô tình bị lược bớt. Khi Anh Túc ở Sở gia không có bạn bè, Sở Hành cũng không cho cô kết bạn nhiều, cho dù là cùng hay khác phái. Mười hai tuổi, khi vừa tới Sở gia, Anh Túc từng có một người bạn tên là Nghiên Nghiên, quan hệ giữa hai người tốt hơn những người khác, không bao lâu sau Nghiên Nghiên liền bị phái đi nơi khác.
Người có quan hệ tốt nhất với cô từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Sở Hành. Khi người khác đau lòng, hi vọng có thể có người tiến đến ôm lấy mình an ủi, nhưng Sở Hành thì lại không cần. Đến như Anh Túc, lớn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463434/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.