Cuối cùng Lý Du Anh thật sự đưa hết tiền mặt trong túi xách cho cô. Anh Túc nhận lấy, nói cám ơn xong, suy tư một chút, nói: “Chúng ta có phải nên viết giấy nợ?”
“Không cần.” Lý Du Anh khoát khoát tay, “Ngay cả cô không trả lại cho tôi cũng vậy không có quan hệ gì.”
“Anh đối với mỗi người đều sẽ khẳng khái giúp đỡ giống như vậy sao?”
“Không phải.” Lý Du Anh há miệng, thử thăm dò nói, “Tô Phác, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Thấy cô gật đầu, Lý Du Anh hơi chần chờ một chút, tận lực có thể làm người ta buông lỏng, dùng giọng nói ôn hòa, hỏi “Cô có phải là đại tiểu thư lớn lên từ trong dòng dõi thư hương hay không, bởi vì mâu thuẫn cãi nhau với người trong nhà, mới trong cơn tức giận chạy đến?”
Anh Túc sửng sốt một chút, cười cười: “Anh nghĩ hơi nhiều. Tôi sao có thể là.”
Một buổi trưa cuối xuân mười năm trước, trong sân nhà họ Sở hoa hải đường vừa nở, ánh mặt trời cũng dịu dàng, Sở Hành đang chọn trong bảy cô gái đứng xếp hàng, nhìn chọn trúng đầu tiên chính là Tô Phác. Từ đó về sau, anh mang cô theo bên người dường như một tấc cũng không rời, không được một tháng tất cả mọi người trên đường đều biết bên cạnh thiếu gia Sở có thêm một cô gái nhỏ, buộc một đuôi ngựa đơn giản, đeo một vòng tay phỉ thúy trong suốt, cực kỳ được cưng chiều, mười hai tuổi, gọi Anh Túc.
Khi đó Sở Hành đặc biệt mời người, dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463403/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.