Anh Túc không có chậm chạp, nhanh chóng quỳ xuống, không nói lời nào.
Mí mắt của Sở Hành cũng không ngẩng, hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Tấm thảm lông dê mềm mại dưới đầu gối, quỳ như thế nào cũng không cảm thấy đau, mí mắt Anh Túc rũ xuống, nhẹ giọng: “Không có.”
“Biết sai rồi sao?”
“Biết sai rồi.”
Sở Hành khẽ hừ, cũng không tiếp tục hỏi cô biết sai cái gì. Nghĩ đến anh đã sớm biết rõ, coi như Anh Túc đường hoàng đi nữa, thì lần sau vẫn chết.
Anh Túc quỳ thẳng lưng, nhưng vẫn thấy được chân anh đang mang một đôi dép có màu trắng sữa như màu tấm thảm dê, liền có chút lười biếng.
Im lặng một hồi, cô lại nghe anh lên tiếng: “Nếu biết sai thì nhận phạt, tạm thời quỳ thôi.”
Cứ như vậy, cái 'tạm thời' của anh chính là suốt đêm.
Sở Hành cũng là một đêm không ngủ, hai ngày ngày bởi vì cô mà anh đã bỏ lại rất nhiều công vụ chưa làm, lại một phần công vụ để xuống bàn, lúc anh ngẩng đầu lên thì trời đã sáng. Suốt khoảng thời gian đó, quản gia có gõ cửa mấy lần, đi vào mang thêm cafe và bữa ăn khuya, thấy Anh Túc quỳ trên thảm, đuôi mắt cũng không động một cái.
Ngược lại, sáng sớm, Đường tổng gõ cửa phòng, thấy bộ dạng của cô thì khẽ kinh hãi, nhưng lại không dám hỏi nhiều, con mắt không quan tâm mà đưa tập tài liệu nộp lên, nhỏ giọng nói chuyện vài câu với anh. Anh Túc vẫn quỳ ở đó, cũng nghe được vài đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463379/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.