Cái ôm này thật ấm áp, vương vấn xung quanh là mùi rượu nhàn nhạt cùng hương hoa lê thơm ngát, kèm theo là thân nhiệt nóng hổi khiến Sắt Sắt có chút hoa mắt.
Nàng im lặng hồi lâu, thấy phòng khách mọi người đều hung hang nhìn nàng chằ chằm, khí thế chờ đợi, giống như chỉ cần nàng dám can đảm nói nửa chữ ‘ không ’ là sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên cùng nàng liều mạng.
Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng có cảm giác này, chỉ là dạo gần đây nàng lại thường xuyên cảm thấy vậy.
Rõ ràng trong lòng muốn một chuyện khác nhưng rốt cuộc lại không có cách nào khiến cho mọi việc đi đúng theo hướng mình muốn. Người bên cạnh luôn cho rằng chính hai bọn họ mới là cứng đôi vừa lứa, dần dà, chính nàng cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Bất luận ai đúng ai sai, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của nàng a, chẳng lẽ người khác có thể thay nàng đi qua cả đời này sao?
Nàng khẽ thở dài, nắm lấy tay Thẩm Chiêu, ôn nhu nói: “A Chiêu, ngươi đừng náo loạn, chúng ta không phải tới tra án sao? Nếu án này ngươi đã tra ra rõ ràng, vậy chúng ta trở về đi, náo loạn ở chỗ này có chút không hay lắm……”
Nhưng nam tử ở bên cạnh vẫn như ôm tay nàng thật chặt, không hề có ý định buông ra.
Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng không nhìn xem nơi này có bao nhiêu người, chẳng lẽ ngươi muốn ta trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-quan/2202027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.