Ánh trăng sáng trong trẻo, ánh nến mờ đục, như sương như khói rơi xuống, đem bóng người kéo trên hành lang thật dài.
Ôn Hiền mặc một thân lam san, vạt áo thêu cây huệ lan, tay áo rộng rũ xuống, kim quan vấn tóc, râu để ngắn, bước chân đạp lên ánh trăng mênh mông đến gần, khí chất cao quý, ôn nhuận tao nhã.
Trong phòng xuất hiện một trận trầm mặc ngắn ngủi, Sắt Sắt vội đi ra ngoài đón, nhào vào trong lòng ngực Ôn Hiền, khóc nói: “Phụ thân, người đã trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi.”
Ôn Hiền nhẹ vỗ về bả vai hơi hơi run rẩy của nàng, thấp giọng an ủi vài câu, hơi có chút cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng công chúa.
Ánh mắt của Lan Lăng công chúa hơi lơ đễnh, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ôn Hiền, miễn cưỡng khẽ động khóe môi: “Tới…… Tới đi.”
Ôn Hiền gật đầu, một bàn tay cầm Sắt Sắt, một bàn tay cầm Huyền Ninh, lập tức đi đến phòng khách, trực tiếp ngồi vào ghế chủ tọa.
Đứng ở chính giữa phòng khách, Lan Lăng công chúa không tự nhiên lắm nhìn nhìn ghế chủ tọa của mình đã bị chiếm mất, người ngồi trên đó uống qua nửa âu trà, bẹp bẹp miệng, nàng đành lặng lẽ đi đến ghế phó tọa.
Không khí mới đầu có chút xấu hổ, bởi vì hai người đã hòa li nhiều năm nay lại vì hôn sự của nữ nhi mà hội tụ lại, dù sao cũng có cảm giác xa cách đôi chút. Nhưng Sắt Sắt cùng Huyền Ninh lại nói rất nhiều, tỷ đệ bọn họ kẻ xướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-quan/2202022/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.