Chương trước
Chương sau
Trong phòng lặng ngắt một trận xấu hổ ngắn ngủi, Sắt Sắt vạn phần ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Bùi Hoàng hậu. Hoàng hậu bị nàng nhìn đến mềm lòng, định mở miệng nói vài câu hòa hoãn cho cả hai bên.

Vừa nhấc mắt đã thấy Thẩm Chiêu bên kia đang chỉnh lại áo choàng, trong lúc mơ hồ lộ ra y phục bên trong hỗn độn rách nát, áo gấm bị xé rách phất phơ tung bay, giống như một cơ thể đã bị rút hết gân cốt, vô lực rũ xuống. Gương mặt Bùi Hoàng hậu không khỏi ửng đỏ lên, nhẹ nhàng thở dài, quay đầu nhìn dòng cát chảy chậm rãi trong chiếc đồng hồ ở phía trong phòng.

Sắt Sắt xin giúp đỡ không có kết quả, lại chuyển hướng sang Hoàng đế.

Hoàng đế rốt cuộc cũng là người đã trải qua nhiều loại sự tình như thế này rồi, chỉ hơi điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt, nở nụ cười sảng khoái mà xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng, chúng ta đều là nam tử, không hề thiệt thòi —— A Chiêu, đem quần áo mặc lại đi, chuyện này không được nhắc lại a.”

Thẩm Chiêu hướng phụ hoàng nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.

Sắt Sắt nức nở nói: “Cữu cữu, ta thật cái gì cũng chưa làm.”

Hoàng đế tiến lên, yêu thương xoa xoa búi tóc nàng, ôn tồn nói: “Trẫm biết, không khóc a, trẫm biết các ngươi đều còn trẻ tuổi thật không dễ dàng. Ngươi yên tâm, chờ sử đoàn Nam Sở đi rồi, trẫm liền sai người ngay lập tức chuẩn bị hôn sự cho ngươi cùng A Chiêu.”

Sắt Sắt cắn răng đứng yên, cả người run rẩy. Bỗng dưng, nàng nâng cánh tay lên chỉ hướng Thẩm Chiêu, khóc nói: “Ta không xé xiêm y hắn, đều là chính hắn……”

“Đúng vậy, đều là ta sai.” Thẩm Chiêu tính tình thật tốt mà nhận lỗi hết về mình, cực kỳ thấu tình đạt lý nói: “Tỷ tỷ, ngươi chớ có để trong lòng, việc hôm nay coi như chưa bao giờ xảy ra đi.”

“……” Sắt Sắt trước ngực phập phồng không ngừng, cả người tức giận đến bốc hỏa nóng bừng bừng, khó khăn lắm trong lúc hỗn loạn mới tìm ra một tia sáng, tìm về một chút lý trí.

Nàng hít sâu một hơi, hướng Hoàng đế nói: “Sắt Sắt hành sự thật sự nóng vội, lễ nghĩa không chu toàn, thật sự không xứng với A Chiêu, càng khó đảm đương chức vị Thái Tử Phi. Cữu cữu, hôn sự này không bằng người suy xét lại một chút đi ạ.”

Tiếng nói vừa dứt, Gia Thọ Hoàng đế đang thể hiện thái độ hiền hoà trên gương mặt liền lập tức chuyển thành một mảnh âm u, trong ánh mắt chất chứa mấy phần mũi nhọn, cúi đầu xem kỹ Sắt Sắt.

Bùi Hoàng hậu đứng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

Yên tĩnh một hồi lâu, Hoàng đế bỗng dưng bật cười, hắn xoa xoa mu bàn tay, nhìn chằm chằm gương mặt Sắt Sắt, nói: “Sắt Sắt a, nhìn xem tính tình ngươi này. Cho dù A Chiêu có chỗ nào trêu trọc ngươi thì ngươi cũng không nên lấy chuyện hôn sự ra làm trò đùa a.”
Sắt Sắt vẫn còn muốn phản bác lại một chút thì Hoàng đế đã giành trước một bước nói: “Hôn sự này là trẫm ngự bút khâm định, hôn sự Đông Cung đã chiêu cáo thiên hạ, toàn triều đều biết. Nếu có chuyện gì biến động, đừng nói thể diện Hoàng gia khó giữ được, chính là mẫu thân ngươi bên kia cũng sẽ không vui.”

Hắn thấy biểu tình Sắt Sắt cứng đờ hạ xuống, hắn cúi thấp lưng, vẻ mặt ôn hoà dặn dò nàng: “Trong cung lễ nghĩa tuy nhiều nhưng đó là dùng để ràng buộc người khác, không phải để ràng buộc Sắt Sắt. Ngươi không cần phải sợ, trẫm cùng Hoàng hậu coi ngươi như nữ nhi thân sinh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mà gả vào Đông Cung, ngươi từ trước tới nay ở trong phủ công chúa sống thường ngày như thế nào, sau này cũng vẫn sẽ sống y như thế, cái gì đều cũng sẽ không thay đổi.”

Hoàng đế lại dặn dò Thẩm Chiêu một ít việc vặt, liền mang Hoàng hậu rời đi.

Đang lúc tiết trời cảnh xuân tươi đẹp, vườn Đông Cung hoa cỏ cây cối rậm rì, chim chóc hót líu lo, phong cảnh cục kì tươi đẹp phồn thịnh. Lọng che năm màu rực rỡ đảo qua chạc cây làm rơi xuống vài chiếc lá xanh.

Hoàng đế nhấc chân muốn bước lên kiệu lại đột ngột có một trận choáng váng vụt qua, lảo đảo nửa bước, suýt nữa ngã quỵ.

Đàm Hoài Dụ vội tiến lên đỡ, Bùi Hoàng hậu cũng theo sát đến trước người, lo lắng nói: “Bệ hạ……”

Hoàng đế hướng nàng vẫy vẫy tay: “Trẫm không có việc gì.”

Giờ phút này ánh mặt trời hừng hực, sáng ngời chiếu thẳng xuống, chiếu sáng bộ huyền bào rộng thùng thình đang bao vây thân thể gầy trơ xương cùng sắc mặt tái nhợt của Hoàng đế.

Hắn trên mặt thon gầy tràn đầy thần sắc yếu ớt, chỉ nhờ dựa vào uy lực cường hãn của đan dược mà treo lại một hơi thở, sườn lộ má ra đỏ ửng mất tự nhiên. Thân thể hư nhược, chỉ cần hoạt động hơi nhiều một chút liền sẽ đỏ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đàm Hoài Dụ đỡ hắn đưa lên kiệu, hắn ngồi thẳng, thở hổn hển một hơi dài mới nói: “Trẫm chịu đựng được, nhất định sẽ chịu đựng được đến khi A Chiêu thành hôn xong.”

Bùi Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt thê thảm, nâng tay áo trộm lau nước mắt. Hoàng đế nhìn thấy nhưng không để tâm, biểu tình thật là lạnh nhạt giống như người vừa nãy cùng Hoàng hậu phu thê ân ái hoàn toàn bất đồng.

Hắn chờ Hoàng hậu khóc xong mới cho khởi giá, người dựa vào bên vách kiệu, không có bất cứ biểu tình gì mà nói: “Xem ra Sắt Sắt có ngoại tâm, ngươi không có việc gì thì tìm nàng trò chuyện, nàng đối với ngươi không bố trí phòng vệ, ngươi thử một chút, nhìn xem nàng có phải hay không ở bên ngoài có nam tử khác.”

Bùi Hoàng hậu ngẩn ra, do dự hỏi: “Nếu như có……”

Hoàng đế nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Mặc kệ là ai, thông báo Giáo sự phủ, giết.”

Hoàng hậu hít hà một hơi, lại nghe Hoàng đế tiếp tục lấy giọng điệu lạnh băng không gợn sóng nói: “Nhi tử của Trẫm, huynh đệ toàn dã tâm bừng bừng. Chờ cho sau khi Trẫm băng hà bọn chúng tất nhiên sẽ không an phận. Xem hết trong triều chỉ có Lan Lăng công chúa là người duy nhất có thể giúp A Chiêu ổn định đế vị. Mặc kệ là vì A Chiêu hay là vì giang sơn Đại Tần thiên thu trường tồn, hôn sự này không thể hủy bỏ. Mặc kệ Sắt Sắt có nguyện ý hay không, nàng đều phải an an ổn ổn gả vào Đông Cung.”

Hoàng hậu còn đang muốn giúp Sắt Sắt nói đỡ một chút, thấy Hoàng đế mặt đầy mệt mỏi, ẩn ẩn lộ ra biểu cảm phiền chán liền đem những lời muốn nói ra đều nuốt trở vào, yên lặng lùi về phía sau ngồi đoan chính, tầm mắt hướng về chỗ sâu trong ngự uyển.

Đôi hàng dương liễu phất phơ, gió xuân thơm mát thổi tan đi hết không khí u ám bệnh tật. Cung nữ áo hồng váy lụa kiều diễm đảo qua con đường đá xanh, dấu hết tất cả những vụn vặt nhỏ nhen trần thế, như một bức họa đồ tươi mát sạch sẽ nhất.

**

Sắt Sắt ngồi ở trên giường phía trước cửa sổ, nhìn Thẩm Chiêu thong thả ung dung thay quần áo, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.

“Kỳ thật ngươi vẫn luôn biết, hôn sự này căn bản hủy không được, đúng hay không?”

Thẩm Chiêu phủi lại tay áo một cái, mỉm cười: “Ngươi nháo như vậy không phải rất vui vẻ sao? Ta bồi ngươi, giúp ngươi nháo. Một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy mệt, sẽ không náo loạn nữa. Sau đó sẽ vô cùng cao hứng mà gả cho ta, ta sẽ cả đời yêu thương ngươi.”
Sắt Sắt rũ mắt trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: “Nếu ta chưa bao giờ mơ thấy ác mộng kia, ta sẽ không đào hôn, cũng sẽ không có khúc mắc gì hết, ta sẽ vẫn luôn cảm thấy ngươi và ta là nước chảy thành sông, là hảo nhân duyên. Vậy thì ta sẽ không giờ sẽ biết cái gọi là hảo nhân duyên chính là muốn gả thì sẽ gả, không muốn gả cũng phải gả.”

Thẩm Chiêu ôn hòa nói: “Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy làm gì? Người sống trên đời sở dĩ không vui là bởi vì có quá nhiều lo âu. Ngươi có thể tiếp tục ngây thơ hồn nhiên sống, dù sao hết thảy đều có ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu thương tổn.”

Nhìn gương mặt hắn chân thành, Sắt Sắt nhất thời không lời gì để nói.

Nàng từ trên giường đứng dậy, rời đi. Bước tới cửa, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, xoay người lại, nhìn Thẩm Chiêu nói: “A Chiêu, nếu giấc mộng kia là sự thật, chúng ta cuối cùng sẽ phải đi đến nông nỗi đó. Có lẽ không phải là tai ương trong ngày một ngày hai, khả năng mầm tai hoạ đã sớm gieo xuống, nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?”

Ý cười ôn nhu còn sót lại trên mặt Thẩm Chiêu dần dần rút đi, Sắt Sắt hướng hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, xoay người rời đi.

Vốn dĩ đã sắp đi tới hành lang, ngoài dự đoán nàng lại quay trở về.

Hai tay chống ngang thắt lưng, nàng hướng về phía Thẩm Chiêu lên án: “Còn nữa, có thể làm ta vui vẻ chính là việc ngươi cùng ta chơi đùa chứ không phải là ngươi suốt ngày tới trêu đùa ta!”

Chuyến đi này chưa kể không đạt được mục đích ban đầu mà còn đại thương nguyên khí.
Sắt Sắt mặt đầy nản lòng mà hồi phủ. Đã gần đến chiều tối, ở trong phòng sớm châm đèn lên, Ôn Huyền Ninh đối diện ánh nến từng nét từng nét làm bài tập của mình.

Thấy tỷ tỷ trở về, Ôn Huyền Ninh chỉ ngẩng đầu liếc nàng một cái, khôi phục lại tính cà khịa, lấy giọng nói giống như bình thường nói: “Tỷ, lại không chiếm được tiện nghi rồi à?”

Sắt Sắt không muốn đáp lại hắn, cởi áo ngòai, nằm ngửa ở trên giường, nhắm mắt.

Ôn Huyền Ninh đem bút gác lại đặt trên nghiên mực, lời nói thấm thía: “Tỷ tỷ, ngươi nói xem ngươi náo loạn làm ra nhiều chuyện như thế này rốt cuộc cũng đâu có chiếm được lời ích gì? Thái Tử ca ca là nhân vật nào a, hắn từ nhỏ đã mất mẫu thân, ở trong cung không có nơi nương tựa, thế nhưng lại có thể bằng năng lực của bản thân ngăn chặn căn cơ thâm hậu của Kỳ Vương cùng Càn vương. Nếu mà đặt vào trong bản thoại thì chính là một nhân vật giấu tài, ẩn mình trong loạn thế để trở thánh quân minh chủ. Trong tương lai nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Nam nhân tốt như vậy nếu tỷ không nắm chặt, trong chớp mắt chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi mất.”

Hắn nói đến thành khẩn, đôi mắt sáng lên, tràn đầy sùng bái ngưỡng bộ.

Mấy tên tiểu thiếu niên mười bốn tuổi này đúng là đơn thuần ngây ngô ngưỡng mộ anh hùng —— không, cái này cũng tùy người, A Chiêu cũng từng mười bốn tuổi, nhưng hắn chưa bao giờ quá đơn thuần như vậy.

Nếu nói đến lúc hắn mới tám tuổi trước kia, A Chiêu còn có vài phần tâm tính của trẻ con ngây ngô, tuy là phẩm vị thấp kém nhưng cũng không để trong lòng quá nhiều, giống như tất cả tiểu hài tử thế gian trên thế gian này giống nhau, đều thích nghịch ngợm gây sự.

Nhưng từ khi mẹ đẻ hắn - Tống Quý Phi qua đời, hắn tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Mỗi ngày một trầm mặc hơn , thu liễm tâm tình hơn. Có khi cùng hắn mặt đối mặt, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo cùng dung nhan tuấn tú dịu dàng gần trong gang tấc, lại chẳng thể đoán ra trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

Cho đến hắn nhận chức Thái Tử lại càng trở nên xa xôi như đám mây, tâm tư sâu thẳm, khó có thể nắm bắt.

Sắt Sắt nằm trong chăn lặng im hồi lâu, bỗng chốc, thẳng tắp ngồi dậy.

Ôn Huyền Ninh bị hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, oán trách nói: “Tỷ, xin tỷ yêu quý người đệ đệ duy nhất này một chút đi, tỷ đem ta hù chết rồi đối với tỷ có chỗ nào tốt chứ?”

Sắt Sắt nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh nến rạng rỡ lọt vào trong tầm mắt , đem dung nhan nhu mị linh động ánh đến thần thái toả sáng.

“Ngươi nói đúng, ta lăn lộn một vòng lớn như vậy cũng không vớt lại được nửa chuyện tốt, thậm chí còn còn khiến chính bản thân rước thêm nhiều phiền phức. Không thể tiếp tục như vậy được. Cho nên, ta quyết định từ nay về sau phải lấy tĩnh chế động.”

Địch có trương lương kế, ta cũng có qua tường thê.*

Dù cho A Chiêu có khôn khéo nhưng luôn có những việc hắn không thể làm gì được, tỷ như…… Sắt Sắt đột nhiên bị bệnh.

Nàng bị bệnh, nằm triền miên giường, cũng không thể gọi người nâng nàng đi bái đường thành thân đi.

Còn chuyện lần trước nàng mới nghe mẫu thân cùng Bùi Nguyên Hạo nói xong một nửa, nàng còn muốn từ chỗ mẫu thân thám thính thêm chút tin tức. Đã nhiều ngày nàng ở trong lòng cân nhắc, suy xét rất nhiều để chọn người đi làm chuyện này, có lúc đã chọn được ra người thích hợp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Mẫu thân từ trước đến nay thủ đoạn sắc bén, kỵ nhất là người bên cạnh tính kế nàng. Vạn nhất bị bắt được, Sắt Sắt dù sao cũng sẽ không có việc gì, nhưng người bị nàng sai khiến kia chỉ sợ là không có đường sống.

Cho nên, sự tình chung quy vẫn cần chính bản thân nàng tự làm.

Sáng sớm ngày thứ hai nàng dậy thật sớm, tự mình đi phòng bếp nấu nướng một bàn thức ăn.

Bánh chưng nồi đất, ngao xào sền sệt, cháo thịt nạc, dạ dày xào ớt, còn có mấy món ăn chay mát lạnh ngon miệng.

Ly bàn chén đĩa, tí tách tí tách bày đầy bàn, Sắt Sắt cùng Huyền Ninh thập phần ngoan ngoãn chờ ở chính sảnh, chờ mẫu thân tới cùng nhau dùng bữa.

Chờ ước chừng một nén nhang thì Lan Lăng công chúa tới.

Nàng năm nay hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm nhan sắc đạt đến thục diễm hoàn hảo, búi tóc bới cao, tóc đen bóng loáng, trâm phượng bằng vàng ròng cài trên đầu, giữa trán họa một bông hoa mẫu đơn, phấn dặm nhẹ nhàng, khóe mắt phượng câu chuyển động nhìn quanh gian phòng, thần thái lười biếng, phía sau còn có một thiếu niên mi mục thanh tú đi theo.

Đây là mỹ nam tân sủng gần đây của nàng, Hạ Quân.

Hắn so với Sắt Sắt chỉ lớn hơn hai tuổi, trước đây là nhạc sư cổ sắt của giáo phường, ngẫu nhiên bị đại tổng quản trong phủ nhìn thấy, phát hiện dung mạo hắn văn nhược xinh đẹp nho nhã, người lại ôn tĩnh bình thản. Đoán rằng Lan Lăng công chúa sẽ thích liền dẫn vào trong phủ. Quả thật không ngoài dự đoán, hắn lập tức được Công chúa triệu vào bên trong, sủng liền mấy tháng.

Vẫn nói đồ mới dùng còn nhiều hứng thú, tất nhiên là muốn cùng ở bên nhau cả ngày, ngay cả khi dùng bữa đều phải ở bên Hạ Quân chia thức ăn.

Sắt Sắt chuẩn bị đầy một bụng chuyện để nói, nhưng vì có mặt Hạ Quân nên thành ra nói không nên lời, chỉ buồn bực mà cúi đầu uống cháo.

Về phía Ôn Huyền Ninh đối với mấy người oanh oanh yến yến bên cạnh mẫu thân hắn xưa nay không có hảo cảm gì. Nhưng ngược lại một người văn tú an tĩnh, bộ dáng một thiếu niên đáng thương sợ bị trút giận, vội vội vàng vàng bày đồ ăn nửa ngày, ngay cả canh khai vị còn chưa kịp uống, còn phải thường xuyên ngẩng đầu trộm liếc sắc mặt hắn cùng tỷ tỷ, sợ chọc giận bọn hắn.

Hắn buông muỗng sứ, hướng Hạ Quân nói: “Bằng không ngươi ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

Hạ Quân cuống quít khom người, sợ hãi nói: “Nô tài thân phận hèn mọn, sao dám có loại suy nghĩ này?” Hắn theo bản năng nhìn về phía Sắt Sắt, thấy nàng rũ đầu, không có phản ứng gì, hơi đắn đo một chút, cung kính nói: “Hậu viện còn có chút chuyện cần phải lo liệu, nô tài cáo lui.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Lan Lăng trưởng công chúa, thấy công chúa nhẹ gật đầu mới đan tay áo thi lễ, chậm rãi lui ra.

Chờ hắn đi rồi, Lan Lăng công chúa nhìn về phía Sắt Sắt, nói: “Con đã nhiều ngày hành sự hoang đường, nương cũng nghe nói vài phần……”

Sắt Sắt trong lòng run lên, khẩn trương ngẩng đầu, thấy mẫu thân không để ý lắm nói: “Con là nữ nhi của Trưởng công chúa, căn bản không cần giống mấy cô nương khuê các khác cẩn thận chặt chẽ như vậy, ngượng ngùng xoắn xít. Con muốn hoang đường liền hoang đường đi, ai có thể bắt con thế nào.”

Nguyên bản tính tình không đàng hoàng và có chút kiêu ngạo của Ôn Sắt Sắt này không phải do trời sinh, mà là do mẫu thân nàng từ nhỏ đã nuôi dạy nên.

Lan Lăng công chúa dừng một chút, thay đổi biểu tình trở nên nghiêm túc, nói: “Mọi chuyện nương đều có thể dung túng cho con, duy chỉ có hôn sự của con cùng A Chiêu con nhất định không được hồ nháo.”

Sắt Sắt ngập ngừng: “Con không muốn gả.”

“Không gả không được. Nương vất vả trù tính nhiều năm như vậy, lại vất vả đem hắn đặt tại trữ vị ngồi yên ổn, nếu Thái Tử chính phi không phải nữ nhi của ta, kia không phải là dâng không áo cưới cho người khác? Sắt Sắt, con cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện một chút.”

Sắt Sắt trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: “Như thế này thì nương cùng với việc buôn bán có gì khác nhau?”

Lan Lăng công chúa thong thả bình tĩnh, chậm rì rì cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, nói: “Đây vốn chính là chuyện mua bán, bằng không ta hao hết tâm lực đem Thẩm Chiêu nâng lên trữ vị là vì cái gì? Lúc trước nhắm trúng hắn cũng là vì nhà ngoại của hắn điêu tàn, phía sau không có chỗ dựa, có thể hảo hảo khống chế, không cần cùng người khác tranh đấu. Cách duy nhất hắn có thể báo đáp ta chính là lập nữ nhi của ta thành Thái Tử Phi, thành Hoàng hậu. Đạo lý này, A Chiêu trong lòng rất rõ ràng, chỉ có ngươi nha đầu ngốc này mới ngây thơ mờ mịt cái gì cũng không biết.”

Sắt Sắt trong lòng đột nhiên thật hụt hẫng.

Chuyện này là việc có lợi cho cả hai bên, đều là người thông minh, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cứ tự nhiên mà xúc tiến, nhưng…… Thật sự không có vấn đề sao?

Lời nói đến đây, Huyền Ninh cũng nghe ra ý nghĩa, hắn gãi gãi đầu, nói: “Nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý tưởng của nương, kia vạn nhất…… Con nói là vạn nhất đem tỷ tỷ gả cho Thái Tử , sau này hắn đăng cơ làm Hoàng đế, lông cánh đầy đủ rồi lại muốn trở mặt, vậy nương đây không phải đem tỷ tỷ bỏ vào hố sao?”

Lan Lăng công chúa cười, trâm phượng trên tóc đưng đưa lấp lánh, nàng cười đến tươi sáng rạng rỡ.

“Sắt Sắt, con yên tâm. Nương nếu dám đem con gả đi thì đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, không sợ hắn tương lai trở mặt. Chỉ cần giang sơn Đại Tần như cũ, ai làm Hoàng đế thì gì quan trọng?”

* Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang, thường thường bày mưu tính kế.Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà qua tường thê (tức là cây thang bắc qua tường),có thể là người đời sau nói về những kế sách cao minh, ví von như so với kế sách của Trương Lương càng tốt hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.