Hạ Tẩm làm việc rất cẩn thận, trước khi đưa quần áo và giầy cho cô thì đã cắt mác rồi.
Tô Lăng mặc vào có hơi lớn, cô đẩy cửa ra ngoài, Tần Kiêu đang đợi cô.
Vừa lúc đầu hạ, nắng chiều đã dần ấm lên. Cô cầm quai đeo cặp, nhất thời ngẩn ngơ. Năm nay Tần Kiêu 27 tuổi, giữa trán vẫn còn mấy phần ngỗ ngược, bất kham và lưu manh. Tính tình hắn không tốt, ở đời trước, thời gian đầu theo hắn cô không nghe lời liền ăn không ít thiệt thòi.
Đầu óc Tần Kiêu thông minh, không khờ khạo như cô.
Cuối cùng, Tô Lăng vẫn bị hắn lừa gạt để đồng ý nhiều điều kiện thô bạo của hắn.
Ví dụ như đeo lắc chân.
Cô cũng đã từng mang ngọc trai, cẩm thạch, mã não đỏ.
Nhắc đến là xấu hổ, nhớ tới vẫn xấu hổ, Tần Kiêu da mặt dày, hắn chả biết viết hai chữ xấu hổ như thế nào.
Thật ra cô sợ nhất chính là Tần Kiêu 27 tuổi. Cứ như tướng cướp, hống hách vô lại, làm việc quá ngang ngược. Hôm nay Tô Lăng đứng ở đây, chỉ vừa nhìn hắn một cái đã nảy ra ý định chạy đi.
Tần Kiêu nghiêng đầu, cô vội vàng điều chỉnh lại nét mặt.
Dù sao cũng học khoa biểu diễn, cô bước qua nguy hiểm vẫn không có chút mất tự nhiên nào.
Tô Lăng đeo cặp nhỏ của mình ở sau lưng.
Cô không có thói quen đeo một bên vai hay xách tay, từ nhà trẻ cho đến đại học, cô có hai cái balo màu đen, bẩn cũng không sợ. Chưa bàn tới thẩm mỹ ra sao nhưng Tô Lăng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/168113/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.