Tần Kiêu rũ mắt nhìn thoáng qua điện thoại Quách Minh Nham, trên màn hình là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mặc váy màu vàng nhạt, tuy chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng cười lên ngọt đến muốn mạng.
Hắn hừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn làm việc, hỏi Quách Minh Nham: “ Cho tôi xem cái này làm gì?”
“ Cậu hỏi Đường Vi Vi một chút xem có quen em gái này hay không? Bọn họ chung trường.”
Trong tay Tần Kiêu cầm bút máy viết, không chút để ý tar lời: “ Đường Vi Vi? Đã chia tay.”
“ Ngọa tào*, nhanh như vậy.” Quách Minh Nham nghĩ nghĩ, nheo mắt nói: “ Tớ tự mình tra, thật là đẹp a.”
*ngọa tào là một từ chửi bậy, tương tự như má nó, mẹ kiếp
Động tác chuyển động bút trong tay Tần Kiêu khựng lại, liếc mắt nhìn người trên ảnh chụp một cái, thời điểm hắn lên tiếng lần nữa ngữ khí hơi lạnh: “ Cậu đã hai mươi sáu, người ta mới bao lớn.”
Quách Minh Nham rầm rì: “ Hai mươi sáu thì làm sao, bổn thiếu trẻ tuổi lại nhiều tiền, là người đàn ông độc thân kim cương cậu hiểu không? Kiêu ca, cậu không biết xấu hổ sao? Đường Vi Vi mới hơn mười mấy tuổi, cậu đều hai mươi bảy, so với tớ còn lớn hơn một tuổi đâu.”
Bút trong tay Tần Kiêu vỗ trên bàn kêu một tiếng bang. Quách Minh Nham sợ đến mức run lên: “ A a a tớ sai rồi, kiêu ca.” Tuy rằng hắn cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng nhận sai trước là được rồi.
Tần Kiêu không nói gì, sau một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/168107/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.