Tất nhiên Tần Kiêu không hiểu rồi.
Cả khuôn mặt anh đều là ý cười: "Lăng Lăng này, nhìn tôi đi."
Cô cúi đầu, chẳng muốn nói với anh câu nào.
"Tô Lăng, có phải em phát hiện ông đây rất tốt không?"
"Tần Kiêu!" Cô ngước mắt nhìn anh, phồng mặt đến độ đỏ bừng: "Anh đừng hỏi nữa được không?"
Gió trên núi dịu dàng thổi, nắng chiều nhuộm hồng một góc trời, tỏa ra ánh nắng ấm áp.
Âm thanh chứa sự vui vẻ, anh nhẹ giọng lại, hiện ra lờ mờ dịu dàng: "Được."
Trái lại còn kỳ cục hơn.
Bên tai cô nổi lên màu đỏ của sự thẹn thùng, Tô Lăng ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đang nằm trên đất, cô cúi đầu nhìn cỏ dưới chân, hệt như một tù binh đáng thương.
Tần Kiêu cong môi.
Anh chả thèm quan tâm có phải hay không, sau đó quay đầu lạnh lùng đi tới trước mộ của Vu Tiếu.
Tần Kiêu sải bước, trực tiếp phá hoại khóm hoa mà người đàn ông trung niên trồng. Tô Lăng nhanh chóng đứng dậy: "Tần Kiêu..."
Anh thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, cuối cùng cũng tém tém cái chân lại.
Nói mới nhớ, người trong mộ là người thân của anh, chẳng phải của Tô Lăng.
Song cô gái ngốc này không biết gì cả, vì người phụ nữ ở trong đó mà hy sinh rất nhiều.
Tần Kiêu nhìn một hồi, lạnh lùng nhếch môi.
"Nên gọi bà là dì nhỉ? Bà làm được một chuyện tốt duy nhất, đó là đưa Tô Lăng đến bên cạnh tôi."
Quách Minh Nham đã chờ dưới chân núi từ lâu, nhận được tin thì vội vàng dẫn người chạy tới.
Bà cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679948/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.