Chương trước
Chương sau
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Ở thành phố B, sấm chớp đùng đùng như muốn xé toang bầu trời. Sắc mặt Tần Kiêu rất tệ, trong nháy mắt chuông cửa vang lên, Quách Minh Nham ngồi trên ghế salon gần như là lập tức nhảy dựng, đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài, Tả Ấn thu ô lại, cười xã giao với Quách Minh Nham.
Quách Minh Nham có một loạt xúc động muốn gọi anh ta là anh trai.
Trời má, để cậu ngồi mình ên với anh Kiêu, cậu muốn ná thở tới nơi.
Tả Ấn sửa sang lại cổ áo, ngồi xuống đối diện Tần Kiêu: "Còn chưa tìm được cô ấy à?"
Tần Kiêu cười lạnh: "Biết còn hỏi."
Tả Ấn nhún vai: "Cũng coi như là chuyện tốt, đây là một cô gái thông minh đó, tôi còn tưởng cô ấy ngây thơ tới độ ngu ngok chớ, té ra cũng biết lừa người. Nếu sức khỏe của cô ấy không sao thì đấy chính là chuyện tốt nhất."
Tần Kiêu im re, anh cũng thừa nhận chuyện này.
Tả Ấn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo rồi liếc sang Tần Kiêu, nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn họ hôm đó. Tả Ấn cho Tần Kiêu một lựa chọn, bảo anh buông tay.
Khi đó khói thuốc tản đi, dường như trong mắt Tần Kiêu là một vùng đỏ tươi.
Giọng anh khàn hẳn: "Trước đây cậu nói tôi mắc bệnh, tôi khịt mũi xem thường. Nhưng có nghìn vạn kiểu yêu, vừa khéo tôi lại là loại người bị ghê tởm nhất. Tôi không tin em ấy sẽ yêu tôi, cũng không thể cược rằng nếu để em ấy đi thì em ấy có trở lại hay không."
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Song tôi muốn thấy em ấy sống thật tốt, cậu không biết là em ấy cười lên xinh cỡ nào đâu." Mắt anh đỏ lên: "Nhưng khi em ấy nhớ lại mọi chuyện thì đã không còn cười với tôi nữa." Lần đầu tiên gặp Tô Lăng, anh cảm thấy cô khóc lên cũng đẹp, song sau đó, chẳng biết từ khi nào, cô bật khóc thì chỉ khiến anh tan nát cõi lòng.
Tần Kiêu nhếch môi: "Tôi để em ấy đi nhưng sẽ không buông tay. Muốn tôi buông tay thì chờ tôi chết, tốt nhất là chết... Trước em ấy."
Sau đó Tần Kiêu quyết định, Tô Lăng đi cũng tốt, cô bị bệnh thì cần những thứ, những chuyện tốt đẹp. Còn đống việc u ám kia, để anh phá hủy toàn bộ vậy.
Tần Kiêu lên tiếng: "Tô Lăng từng nói rằng tôi đừng dọa em ấy, đừng ép em ấy, làm một người tốt thì em ấy sẽ thử thích tôi." Anh bật cười: "Tả Ấn, cậu nói xem khi đó, cái khi mà lòng tôi tràn ngập chân thành đó, em ấy có thật sự yêu tôi một giây nào không?"
Tả Ấn không trả lời được.
Đến lúc Tô Lăng thật sự rời đi, mưa cả đêm hôm ấy.
Tần Kiêu ngủ ở nơi cô từng ngủ, hồi lâu thấp giọng hỏi: "Hai đời, em có thật sự yêu tôi không?"
Nếu như yêu, có thể thương xót cho tôi không?
Rõ ràng là tháng Bảy nhưng lại lạnh lẽo, căn phòng trỗng rỗng, sẽ chẳng có ai nói cho anh câu trả lời.
Song hành động của Tô Lăng đã trả lời cho anh biết, cô cũng không thương xót anh.
Cô rời đi một cách sạch sẽ và lưu loát, hành trình lại liên tục thay đổi, đợi tới khi anh đến thì đã mất dấu của cô. Ở mặt tìm người thì Quách Minh Nham vẫn ra trò, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu ta đều dốc sức ăn chơi, kết bạn với đám bạn bè hư hỏng, những người đó rất giỏi trong lĩnh vực này.
Tìm mấy ngày rồi, Quách Minh Nham cũng luống cuống.
Má, thật sự không tìm được!
Tất cả mọi người đều coi thường cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng đấy.
Vì vậy tối nay cậu ta tới bàn bạc với Tần Kiêu, trong lòng rất sợ. Cũng may anh Kiêu hú Tả Ấn tới, mặc dù cậu cũng chả biết Tả Ấn đến thì làm được cái trứng gì...
Quách Minh Nham thở dài: "Em tra được nước E là mất dấu cô ấy luôn. Nước ngoài... Cũng có người bán vé mà, bỏ tiền ra để che giấu hành tung là chuyện nhỏ."
Tả Ấn cau mày nghe.
Trái lại Tần Kiêu vô cùng hờ hững, hồi lâu anh nói với Tả Ấn: "Trước nhất giải quyết mối nguy đã, chúng ta không tìm được em ấy thì người có rắp tâm cũng không tìm được, em ấy rất an toàn. Người sau lưng sẽ không dừng lại nên đoạn thời gian này cứ làm cho xong kế hoạch trước đi."
"Ừ." Tả Ấn cười đáp: "Người bị chi phối bởi mục đích và ham muốn sẽ nóng nảy, sẽ bất an."
Tần Kiêu bình tĩnh lại thì anh là một người cực kỳ đáng sợ. Những ngón tay của anh lồng vào nhau, anh cúi đầu cười: "Cậu đi hỏi Văn Nhàn, nếu có thể hỏi ra một hướng đi mới, có lẽ..." Tần Kiêu chưa nói xong, kéo dài ba tháng, lúc anh theo dõi chuyện này thì luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Theo tin tức từ trong miệng Văn Nhàn, bà ta hại Vu Tiếu, người thân của Vu Tiếu muốn báo thù nhà anh.
Có thể bà ngoại và bố Tô Lăng thật sự quan tâm tới Vu Tiếu, song ít nhiều gì cũng phải đau lòng cho đứa con duy nhất của Vu Tiếu là Tô Lăng chứ. Nhưng trong ký ức đời trước của Tô Lăng, những người này lại không thương xót cô chút nào.
Đầu tiên là đưa cô lên giường anh, tiếp đó là thúc đẩy những tin đồn nhảm, đối với một cô gái mà nói thì chẳng tài nào gánh nổi tiền phẫu thuật của bà ngoại, cậu của Tô Lăng đánh bạc... Mỗi một bước đều ép cô đi đến bên cạnh anh, tàn nhẫn, không chút nể tình, một khi cô muốn tự do sẽ có chuyện mới xuất hiện khiến cô không thể không khuất phục.
Nhưng thật ra chuyện này có nguy hiểm, nếu như ban đầu anh không vừa ý Tô Lăng, hoặc tính anh cũng chẳng cực đoan như vậy, Tô Lăng yêu anh, hết thảy những thứ bọn họ làm đều phí công.
Nguy hiểm lớn như vậy mà bọn họ còn bằng lòng làm chỉ có thể chứng minh rằng Tô Lăng cũng không quan trọng với họ. Thành công thì tốt, thất bại cũng chả sao. Chỉ là hiệu quả còn cực kỳ tốt, anh yêu Tô Lăng, gần như là điên cuồng mê đắm cô.
Mấy chuyện này làm người có quan niệm nhạt nhẽo về tình thân như Tần Kiêu cũng bắt đầu nghi ngờ, bọn họ cũng hận Tô Lăng sao?
Tần Kiêu mở miệng: "Có lẽ Tô Lăng chẳng có quan hệ gì với Vu Tiếu."
Tả Ấn sợ ngu người: "Vậy chuyện chúng ta biết trước đó..."
Anh lạnh lùng nhếch môi: "Quá nửa sai bét."
Quách Minh Nham nghe xong toàn bộ câu chuyện, vì cậu phải lo đi tìm người nên nguyên nhân hậu quả thân thế nhỏ bự gì cậu biết tất, thế mà giờ này cậu xót xa phát hiện.
Chời ơi cái quần què dĩ day, cậu không hiểu!
Có phải là cậu ta không đóng thuế chỉ số thông minh nên nhà nước đã bắt giam chỉ số thông minh của cậu khum!
Quách Minh Nham mơ màng hồi lâu, hơi hả hê tổng kết: "Anh Kiêu, tự dưng em hiểu rồi, nói vậy thì có thể anh không phải là anh hai Tần của Tô Lăng á."
Suýt nữa Tả Ấn cười thành tiếng.
Toàn nói mấy câu không nên nói. (1)
Ánh mắt Tần Kiêu như dao, cả người Quách Minh Nham run lên, vội vàng bàn ra: "Vậy em còn tìm Tô Lăng tiếp không?"
"Tìm."
Một chữ như đinh đóng cột, Quách Minh Nham vội vàng gật đầu: "Tìm được xong rồi mang về hở?"
Tần Kiêu im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
Tìm ra thì anh chỉ muốn nhìn xem, có phải không có anh, cô thật sự có thể vui vẻ và hạnh phúc không? Có phải việc anh xuất hiện, đối với cuộc đời của cô vốn là một sai lầm hay không?
Cô thật sự chưa từng yêu anh sao?
Dù là một phút, dù là một giây.
...
(1) 哪壶不开提哪壶 (Na hồ bất khai đề na hồ): Thành ngữ chỉ việc cho người khác uống nước lạnh, hàm ý nói lời nguội lạnh - nói lời không nên nói, làm việc không nên làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.