Được Tần Kiêu đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.
Tần Kiêu cụp mắt, không để cô thấy vẻ mặt của anh. Một đêm đó, Tần Kiêu không thể ngủ, cô ở trong ngực anh, đã sắp tới tháng Sáu nhưng màn đêm lại lạnh như nước, biệt thự xây ở sườn dốc, mùa hè khá mát mẻ.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cô dựa vào vai anh, tóc đen như thác, ngủ say sưa.
Anh là một người liều mạng giữ chặt nắm cát, song cát vẫn không ngừng chảy qua như cũ, anh rất sợ ngày mà cô sẽ khôi phục trí nhớ rồi hoàn toàn hận anh, cũng sợ chẳng biết ngày nào thì cô sẽ rời khỏi anh.
Đổng Húc là một tai họa ngầm, Vân Bố, Vạn Bạch Bạch và Nghê Hạo Ngôn cũng vậy. Còn người cha đang ẩn nấp của Tô Lăng và Văn Nhàn, tất cả mọi người đều không coi trọng tình yêu của anh.
Mỗi một giây, một một phút anh và cô ở bên nhau, cả thế giới đều là địch của bọn họ.
Anh không ngủ suốt đêm, khi trời sáng, Tần Kiêu đã có một quyết định.
Hôm sau Tô Lăng mở mắt ra đã thấy anh đang mỉm cười nhìn cô, ngón tay Tần Kiêu vuốt tóc cô: "Chào buổi sáng."
Trước mắt Tô Lăng choáng váng một lúc, sau đó cũng nở một nụ cười: "Chào buổi sáng."
Tần Kiêu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Tô Lăng."
"Dạ?"
"Chúng ta đi lĩnh chứng đi."
Cảm giác mù mờ của cô lúc mới thức hoàn toàn mất sạch, kinh ngạc nhìn anh: "Tần Kiêu, anh... Anh đừng có giỡn kiểu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679942/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.