Tần Kiêu thấy cô trả lời thì gật đầu nói: "Ngủ đi."
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Khi Tần Kiêu bước ra khỏi cửa, những cảm xúc trong mắt anh mới bộc lộ ra, anh đau khổ, ánh mắt tối đen như mực, nỗi buồn đáng sợ đang dâng trào lên.
Cô nói, tôi cũng sẽ chết.
Cô nói, nếu như tôi chỉ có thể sống đến 24 tuổi.
Anh nhắm mắt lại, cười nhạo một tiếng.
Thôi không nghĩ nữa, những lời cô thuận miệng nói, anh còn suy nghĩ xem cái gì là thật. Anh lớn hơn cô vài tuổi, nếu chết thì cũng là anh chết trước cô.
Cả đêm Tô Lăng không ngủ, cô suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, tâm trạng nặng nề.
Nhớ tới bà ngoại, mũi cô liền cảm thấy chua xót.
Cô vẫn mất đi người thân cuối cùng của mình.
Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, cô đã tỉnh dậy, vốn dĩ cô định sẽ lặng lẽ quay về nhà họ Nghê rồi cùng mọi người xử lí hậu sự cho bà ngoại.
Nhưng vừa mới mở cửa thì cô đã nhìn thấy một người đàn ông cách đó không xa.
Lúc đó ánh sáng ban mai mờ nhạt, bóng dáng anh mờ ảo trong bóng tối.
Trong bầu không khí thoang thoảng mùi khói thuốc, anh dựa vào bên ngoài cửa phòng cô, trên môi đang ngậm điếu thuốc lá, sự lạnh nhạt khiến cho người khác thầm sợ hãi.
Tần Kiêu nghe thấy tiếng mở cửa, dường như anh không ngờ rằng cô lại dậy sớm như vậy, có lẽ bây giờ còn chưa tới 5 giờ.
Anh dập điếu thuốc, giọng nói khàn khan: "Tỉnh rồi sao?"
Cô gật đầu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679922/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.