Xử lý phân chó xong, tôi dùng xà phòng xoa mặt úp mặt ngửa, ngay cả khe trong móng tay cũng xoa một lần, cho đến toàn bộ tay bắt đầu trở nên nhăn nheo, ngay cả vết thương thật nhỏ ở lòng bàn tay cũng trở nên tái nhợt rồi, tôi mới vẩy tay cho khô rồi lại quay lại trước viện.
Nhị Tiền đã được buộc chắc chắn vào cột của sảnh chính, Ma Xuyên và chậu hoa vỡ đã biến mất.
Làm hỏng đồ đạc thì không thể cứ đi thẳng như vậy được...
Tôi chần chừ một lúc rồi nhấc chân bước vào đại sảnh.
Vị thần tử mặc áo choàng trắng ngồi sau chiếc bàn ngắn bên cạnh bức tượng, trên bàn vẫn có bút, mực, giấy và nghiên mực như trước.
"Chậu hoa kia bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho cậu."
Ma Xuyên không ngẩng đầu nói: "Không cần, không đáng bao nhiêu."
Ánh sáng trong sảnh chính tương đối mờ, dù là ban ngày cũng phải bật đèn. Nhưng cũng có thể do là vì đồ vật hiện đại phá hỏng cảm giác thiêng liêng thần thánh của thần điện nên dù là ánh đèn cũng là một tông màu cam giống ánh nến, thô sơ và mơ hồ.
Tôi trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, khoanh chân nói: "Chậu hoa bị chó đụng vỡ, nhưng con chó đó chạy đi là do tôi không dắt đàng hoàng, trách nhiệm chính vẫn là ở tôi, tôi không muốn nợ cậu cái gì nên nhanh lên, nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, nếu không tôi sẽ không đi."
Hắn chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi một cái rồi cụp mắt xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-ngon/2770391/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.