Xuân Na nghe tôi nói xong thì khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Thấy cô bé cuối cùng cũng mỉm cười, tôi đứng dậy, gọi Côn Hồng Đồ đi theo.
"Anh à, anh làm gì vậy?" Thằng bé ngoan ngoãn đi theo.
"Xem náo nhiệt." Tôi rón rén đi đến cửa sổ bên hông nhà, thò nửa khuôn mặt ra nhìn vào.
Côn Hồng Đồ cũng làm theo, ngồi xổm dưới cửa sổ, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Cửa sổ không mở vào mùa đông nên âm thanh xuyên qua kính bị bóp méo, may mà những người bên trong tràn đầy tinh thần nên vẫn có thể nghe rõ mà không cần tốn nhiều công sức.
"Muốn bắt thì bắt đi, của hồi môn tôi nhận hết rồi, trả lại cũng không được!" Ngồi đối diện cửa sổ là một người đàn ông thô kệch khoảng ba mươi bốn mươi, mặt mày dữ tợn, xem ra không dễ chọc.
"Mạnh Ân, Xuân Na mới mười ba tuổi, vội vã cái gì? Nhà anh đâu thiếu trâu ngựa, trong nhà cũng ít người, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con gái?" Ngồi gần của sổ là Niết Bằng, có lẽ là vì vừa rồi cãi cọ quá kịch liệt nên bây giờ giọng hắn hơi khàn khàn.
"Mẹ nó mất sớm, tôi vất vả nuôi nấng nó, làm sao có thể hại nó được?" Người đàn ông tên Mạnh Ân trừng mắt nhìn Niết Bằng nói: "Con gái đọc sách có ích lợi gì? Nhìn Vân Đóa kìa, đọc sách xong liền phát điên, đi với người Hạ không về nữa. Dù sao Xuân Na cũng sẽ kết hôn, sớm hay muộn thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-ngon/2770373/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.