Tôi tìm một chỗ trống, đậu xe ở đó rồi vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, không khó khăn gì tìm thấy Ma Xuyên ở bên trong.
Trong phòng điều trị, vết thương được băng bó mấy tiếng trước lại được mở ra, y tá nhanh chóng dùng các loại dung dịch khử trùng rửa sạch vết thương trên cánh tay của Ma Xuyên, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
"Chị, cậu ấy bị dao rỉ sét làm cho bị thương, tiêm uốn ván ở đâu vậy?" Tôi hỏi y tá.
"Khâu xong bác sĩ sẽ kê đơn, chỉ cần cầm đơn rồi đến cửa sổ lấy thuốc, sau đó đến phòng tiêm để tiêm." Có lẽ y tá hơi tò mò về trang phục của Ma Xuyên, thấy tôi đi cùng tương đối dễ nói chuyện nên chị hỏi tôi: "Các cậu là người dân tộc thiểu số à?"
"Em không phải, cậu ấy thì có." Tôi chỉ vào Ma Xuyên.
"Tôi thấy cậu cũng không giống người ở đây, cậu là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?" Y tá ước chừng bốn mươi tuổi, trên bảng tên trên ngực có viết họ "Vương", khuôn mặt mũm mĩm, rất thân thiện và thích nói chuyện. Chỉ trong hai ba câu, nơi sinh, tuổi và nghề nghiệp của tôi đã được tiết lộ.
"Tôi thấy cậu cũng giống người Hải Thành, người Hải Thành đều rất thời thượng, da thì trắng, có bạn gái chưa?"
Tôi không biết mình đã gặp loại đối thoại này bao nhiêu lần kể từ khi trưởng thành nên đã quen ứng đối nhẹ nhàng.
Nếu tôi nói không, trong câu nói tiếp theo chị sẽ cho tôi phương thức liên lạc của cháu gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-ngon/2770368/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.