Tìm kiếm theo tên cửa hàng trong video, ban đầu tôi muốn mua vài gói kiều mạch về ăn cho đỡ ngán, nhưng trong cửa hàng đừng nói là kiều mạch mà ngay cả những nông sản khác cũng đã bán hết từ lâu rồi, căn bản không có chỗ trống cho tôi phát huy.
Không phải cốt lõi của việc hỗ trợ nông dân là giúp Thố Nham Tung phát triển hơn à?
Vậy có lẽ... tôi cũng có thể?
Đẩy cửa phòng hội nghị ra, Hoàng Phủ Nhu đang nói chuyện gì đó thì dừng lại, đợi tôi ngồi xuống ghế trước khi tiếp tục đưa ra chỉ thị.
"Mang cho anh bản tóm tắt trước thứ sáu..."
Đầu bút bi không ngừng phác thảo trên chiếc sổ, nhẫn, dây chuyền, vòng tay, trâm cài... Chỉ là hình dáng mơ hồ, không có quá nhiều chi tiết. Sau đó tôi lại liệt ra điểm quan trọng bên cạnh.
Đầu tiên phải thể hiện ra được phong tình của dân tộc;
Hai là khoản từ thiện;
Ba là tính độc đáo.
Đáp ứng được ba điểm trở lên... Tôi đánh dấu vào chiếc trâm cài.
"Tôi có một ý tưởng." Tôi giơ bút bi, giống như có một tiếng "suỵt" vô hình vang lên, căn phòng lập tức im bặt. Tôi nhìn chằm chằm vào ghi chép bên trên sổ, chia sẻ hình thức ban đầu của phương án còn chưa hoàn toàn thành hình trong đầu cho mọi người.
"Hẳn mọi người đều biết trước đó tôi có đi Thố Nham Tung ở Sơn Nam một chuyến, đó là nơi người Tằng Lộc sinh sống, bọn họ có một văn hóa gọi là "Tín ấn"..." Tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-ngon/2770341/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.