Ngây ngốc nhìn bụi cỏ, Diệp Khiết Băng im lặng. Cô cảm thấy có chút sợ hãi. Bóng tối đã phủ xuống khu rừng, xung quanh không một tiếng động. Tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này khiến cô căng thẳng. Hiện tại không thể quay lại được, trừ khi có thể ra khỏi trận pháp này thì lối đi cô nhớ mới có tác dụng. Hít sâu một hơi, thầm nhủ với bản thân phải giữ bình tĩnh, Diệp Khiết Băng nghiêng đầu nhìn xung quanh. 
Khu rừng trong đêm tối, ánh trăng đã bị tán cây rậm rạp che phủ gần hết. Còn lại vài tia sáng le lói xuyên qua kẽ lá, in trên nền đất tạo nên những vệt sáng loang lổ. Quay đầu chậm rãi nhìn kĩ xung quanh, bỗng cô nhìn thấy một bóng đen lớn cách cô không xa về bên phải. Chớp mắt chăm chú nhìn kĩ, cô đột nhiên giật mình, đây chắc hẳn là Từ đường? 
Trong đêm tối, cổng ra vào trước cửa Từ đường như một con quái vật có cái đầu to lớn, chỉ chực chờ người tới gần là nhảy ra nuốt chửng. Kiềm chế sợ hãi trong lòng, đột nhiên cảm giác không gian xung quanh đã không còn cảm giác bị bao vây như khi ở trong trận pháp, Diệp Khiết Băng kinh ngạc nhướng mày, chẳng lẽ đã thoát rồi? Kinh ngạc dần bị thay thế bởi tò mò, cô chậm chạp nâng chân, cẩn thận bước từng bước nhỏ về phía cổng Từ đường. Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng cô vẫn có cảm giác Từ đường không nguy hiểm như vẻ bề ngoài. 
--- ------ ------ ------ ------ ------- 
“Cái gì? Tại sao lại chạy tới cấm lâm?” 
“Thanh Viễn tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-la-nu-phu-h-van-khong-phai-nu-chinh-ngon-tinh/96816/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.