Chương trước
Chương sau
Là khách nữ, không tiện ở lâu trong phòng nam chủ nhân, nên rất nhanh, Đức Hưng Quận chúa đã cáo từ Tạ Đoạt Thạch ra khỏi phòng, vào vườn ngắm hoa, sau một lát đã cắt đuôi Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chạy ra sau một bụi hoa lấy tờ giấy nhỏ trong ống tay áo mở ra đọc kĩ, chỉ thấy trên đó viết “Phủ tướng quân ngoài tướng quân, còn có lão tướng quân”.
Đây là ý gì? Đức Hưng Quận chúa ngẩn người, chưa kịp suy nghĩ những lời này, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình hơi ngứa, vừa cúi xuống nhìn, trong lòng bàn tay là một con sâu vừa trắng lại vừa mập, trên đầu con sâu có một chấm đen nhỏ, đang vui sướng ngửa đầu nhọn mông vào mặt nàng.
“A!” Đức Hưng Quận chúa hét lên một tiếng, ra sức vẫy tay, làm cả con sâu và tờ giấy rơi xuống đất, gấp gáp chạy về phía trước, đã thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết chạy tới hỏi: “Sao vậy sao vậy?” Nàng thở hổn hển nói: “Có sâu!” Nói xong nàng mới phát hiện tờ giấy nắm trong tay cũng không thấy đâu, vội vàng quay lại tìm, tìm một lúc lại thôi, không tìm nữa. Bởi vì suy xét lại một chút, tờ giấy kia mặc dù khó hiểu nhưng cũng không phải cái gì quá bí hiểm, cho dù bị người khác nhặt được cũng không sao. Điều quan trọng bây giờ chính là phải tìm Diêu Mật để hỏi lời này là ý gì.
Lúc này, Tạ Đoạt Thạch cười tủm tỉm nói với Tạ Đằng: “La Nhị đòi Diêu Mật, Đức Hưng Quận chúa cũng đòi nàng, lại để nàng chăm sóc ta, chỉ sợ lại có người đến đòi. Không bằng để nàng hầu hạ con vậy!” Hầu hạ con, người khác nhìn vào biết nàng là người của con, sẽ không dám mở miệng đòi nàng nữa.
Tạ Đằng muốn cự tuyệt, quản gia đã đứng bên ngoài bẩm: “Lão tướng quân, Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng tới chơi.”
“Mau mời mau mời!” Vừa nghe thấy hai lão bạn già tới chơi, Tạ Đoạt Thạch lớ lờ lơ Tạ Đằng, đứng lên nói: “Mời bọn họ đến phòng luyện võ, nơi đó rộng lớn, có thể đùa giỡn được đôi chiêu.”
Tạ Đoạt Thạch vừa đi, ba huynh đệ Tạ Đằng cũng nhanh chóng tản sạch không còn một mống.
Mắt thấy trong phòng thoáng chốc đã yên tĩnh, người ngoài sẽ không vào, Diêu Mật nói thầm với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Các ngươi nói xem, Đức Hưng Quận chúa thấy những lời ta viết, không biết có hiểu ý ta không nhỉ?”
“Phủ tướng quân ngoài tướng quân, còn có lão tướng quân.” Sử Tú Nhi vừa nghe xong liền không nhịn được cười ầm lên, che miệng nói: “Giống như là nói, trong miếu ngoài một hòa thượng, còn có một lão hòa thượng.”
Phạm Tinh cũng cười, chen miệng nói: “Đức Hưng Quận chúa mà không hiểu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội hỏi ngươi.”
Các nàng đang tán chuyện, quả nhiên Đức Hưng Quận chúa cho một tiểu a hoàn đến mời Diêu Mật, nói là sợ dạo trong vườn nhàm chán, nên muốn mời Diêu Mật đến nói chuyện phiếm. Diêu Mật vừa nghe đã hiểu rõ trong lòng, cười đi theo tiểu a hoàn.
Đức Hưng Quận chúa muốn tự mình nói riêng với Diêu Mật, tất nhiên là phải tìm cách xua đuổi Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, lập tức khéo léo nói rằng mình muốn dạo một mình trong vườn. Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy nàng sai người đi mời Diêu Mật, cho là nàng muốn ngoan độc dạy dỗ Diêu Mật vài câu, chỉ ngầm hiểu trong lòng, cười nói: “Quận chúa đã tới, lão tướng quân đương nhiên sẽ giữ ngài ở lại dùng cơm, chúng ta phải xuống phòng bếp kiểm tra một chút.”
Biết chắc rằng Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết đã đi khỏi, lúc này Đức Hưng Quận chúa mới cười nói với a hoàn bên người: “Ngươi xem có phải hôm nay Mạnh phu nhân niềm nở hơi quá đúng không?”
A hoàn kia lên tiếng: “Thật là quá khác so với mọi hôm.”
Đức Hưng Quận chúa như đang đăm chiêu suy nghĩ, sau một hồi, thấy Diêu Mật đi tới, liền cho vài a hoàn canh giữ ở bên ngoài lương đình, chỉ vào băng đá ở bên trong lương đình nói: “Ngồi xuống nói chuyện!”
“Quận chúa, nơi này không tiện nói chuyện, không bằng ta dẫn ngài đến một nơi kín đáo từ từ nói chuyện.” Diêu Mật muốn nói lại không nói, nữa điều cũng không tiết lộ, hơi khó xử nhìn mấy a hoàn đứng canh bên ngoài lương đình.
Đức Hưng Quận chúa thấy Diêu Mật thần thần bí bí, cũng nổi lên hứng thú, sảng khoái nói: “Được, ngươi hãy dẫn đường.” Lại căn dặn bon a hoàn kia: “Các ngươi đợi ở chỗ này, ta và Diêu cô nương đi dạo chung quanh một chút.”
Bọn a hoàn biết Đức Hưng Quận chúa có tình ý với Tạ Đằng, lúc này thấy nàng đi với Diêu Mật, cho là nàng muốn hỏi thăm vài điều về Tạ Đằng, cũng không để ý, nhất tề vâng lệnh.
Rất nhanh, Diêu Mật đã dẫn Đức Hưng Quận chúa đến trước một bụi hoa cách ao Sấu Ngọc không xa, nhìn bốn phía không người, lúc này mới gạt bụi hoa ra, kéo Đức Hưng Quận chúa chui vào. Bụi hoa này chính là bụi hoa tối hôm qua La Hãn dẫn các nàng chui vào, bụi hoa um tùm rậm rạp, nếu không phải có người cố tình ngồi xỗm xuống đất dùng tay gạt bụi hoa nhìn vào trong, thì tuyệt đối không thể biết được bên trong có người.
Đức Hưng Quận chúa tò mò gẩy bụi hoa xem thử, nhìn khe hở bên trong bụi hoa, lúc này mới phát hiện mười hai bụi hoa được trồng thành một hình rỗng ruột, bên trong trồng một vòng hoa nhỏ màu hồng, cẩn thận nhìn lại, nhữnng sắc hoa đỏ hồng uốn thành một hình trái tim, trong nhất thời giật mình: “Đây là do ai trồng? Có phải là Tạ Đằng?” Nói xong liền cười tự giễu một tiếng: “Đương nhiên không thể nào là hắn, hắn lòng sắt đá như vậy,…”
Diêu Mật lặng lẽ nói: “Là La Hãn trồng.”
Đức Hưng Quận chúa cũng biết chuyện theo đuổi Tạ Vân năm đó của La Hãn, nghe được lời của Diêu Mật, cảm thán một tiếng nói: “La Hãn đúng là một người si tình. Có điều, sao ngươi lại biết rõ nơi này?”
Diêu Mật quẫn bách, lái sang chuyện khác: “Quận chúa đã xem tờ giấy kia rồi chứ?”
Đức Hưng Quận chúa vô cùng kinh ngạc, Diêu Mật chẳng qua chỉ là một a hoàn, nhưng thái độ lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên, liếc mắt quan sát Diêu Mật một lúc rồi mới nói: “Đã xem qua, là ý gì?”
Là ý gì? Tạ Đằng ở thư phòng nghĩ mãi không ra ý của Diêu Mật trong lời này là gì, hắn cau mày nhìn đầy tớ Tiểu Đao hỏi: “Đây là ý gì, ngươi nhìn ra chưa?”
Tiểu Đao máy móc trả lời: “Phủ tướng quân có tướng quân ở, vẫn còn một người ở là lão tướng quân.”
“Đi, ở không không lo đọc sách, một bụng đầy rơm rác.” Tạ Đằng nhấc chân làm bộ muốn đạp Tiểu Đao, Tiểu Đao cười hì hì tránh né, liền thu chân lại, gõ bàn nói: “Ngươi nếu đã không hiểu lời này ý là gì, Đức Hưng Quận chúa đương nhiên cũng không hiểu, nàng ta chắc chắn sẽ đi tìm tiểu đầu bếp kia, ngươi đi thám thính đi, nghe xem tiểu đầu bếp kia nói cái gì, nghe xong thì mau trở về đây báo cáo.”
Tiểu Đao thì thầm: Ta hiểu lời này làm cái gì chứ? Nhưng mà hai ngày nay, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, huynh đệ Trần Vĩ Trần Minh cam đoan chắc chắn tướng quân thích tiểu đầu bếp, vốn còn chưa tin, bây giờ nhìn lại, hì hì! Không tin không được!
Tiểu Đao lớn lên mắt cười mày vui, rất tốt để giao thiệp với mọi người, Tạ Đằng thường ngày sai hắn làm việc, hắn cũng làm rất ổn thỏa, nay nghe được lời của Tạ Đằng, sớm đã đứng nghiêm chỉnh nói: “Tướng quân yên tâm, theo tờ giấy nhỏ trong tay Quận chúa, nghe các nàng nói chuyện, đối với ta mà nói chính là một dĩa đầy thức ăn, ta đi.” Nói xong “vèo” một tiếng nhảy ra ngoài cửa trước, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Mặt trời ngày càng gắt, Tiểu Đao ở trong vườn vòng tới vòng lui, chỉ thấy mấy a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa, lại không tìm được Đức Hưng Quận chúa và Diêu Mật, lẩm bẩm trong lòng: Trốn đi nơi nào rồi? Lại có chỗ ta tìm không ra sao?
Trong lúc Tiểu Đao đi tới đi lui, Diêu Mật đã giải thích với Đức Hưng Quận chúa: “Ý của tờ giấy kia là, phủ tướng quân không chỉ có tướng quân chưa lấy vợ, lão tướng quân cũng còn độc thân mà.” Vừa nói vừa hơi đỏ mặt, giọng cũng nhỏ đi, “Quận chúa nếu có thể giúp đỡ chúng ta lên làm lão phu nhân, chúng ta sẽ giúp tâm nguyện của Quận chúa được hoàn thành, làm phu nhân tướng quân.”
“Các ngươi muốn gả cho lão tướng quân?” Đức Hưng Quận chúa không thể tin nhìn Diêu Mật, nhịn không được nói: “Thế nhưng lão tướng quân đã sáu mươi tám tuổi, tuy là hắn gừng càng già càng cay, e cũng, cũng…” E cũng không thể đáp ứng hết ba người các ngươi!
Mặt Diêu Mật càng lúc càng đỏ, miệng ấp a ấp úng, nhỏ giọng nói ra thân phận của nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, nói đến lúc không lấy được chồng, lại bị biểu ca ghét bỏ, vành mắt liền đỏ lên, cúi đầu nói: “Tưởng có thể ở kinh thành chọn một vị hôn phu tốt, không ngờ lại vô cùng khó khăn. Chúng ta chỉ sợ vừa đến tuổi, sẽ bị qua phủ tùy tiện cho người ta làm thiếp, bởi vậy ngoan hạ tâm lai, muốn cùng gả cho lão tướng quân. Lão tướng quân là nghĩa hiệp tốt bụng, nếu biết chúng ta khó xử, chắc chắn sẽ giúp một tay. Nhưng chuyện này…”
“Vậy nếu chuyện này thành công, đến lúc đó ta chẳng phải gọi ngươi một tiếng thái bà bà?” Đức Hưng Quận chúa cảm giác sâu sắc được mình bị chơi khá đau, nàng kiên nhẫn chịu đựng mới không bật cười.
“Đúng vậy, đến lúc đó ngươi chính là cháu dâu của ta.” Diêu Mật suy nghĩ về thân phận của mình sau này, lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ trưởng bối nói: “Tướng mạo của ta hơi giống Tạ Vân, có khá nhiều thuận lợi. Tướng quân có khi sẽ xem ta là tiểu cô cô của hắn, khẳng định sẽ chịu nói chuyện với ta, nên nếu muốn thăm dò lòng của hắn, cũng không phải là quá khó. Hơn nữa, sáng nay lão tướng quân còn nói, để cho ta sang phòng của tướng quân hầu hạ nữa đấy!” Diêu Mật cam đoan: “Ta muốn làm bà nội của tướng quân, là trưởng bối của hắn, cho dù đến phòng hắn hầu hạ, cũng sẽ chú ý tránh bị nghi ngờ, Quận chúa yên tâm.”
Đức Hưng Quận chúa muốn lấy được Tạ Đằng, chỉ sợ vô kế khả thi, nghe được lời này của Diêu Mật, ánh mắt lập tức sáng lên, đắn đo một chút rồi nói: “Đã như vậy, các ngươi cứ hầu hạ lão tướng quân cho tốt, đợi hắn cảm động liền cầu xin hắn. Ta sẽ tiến cung gặp hoàng hậu, hoàng hậu luôn muốn tứ hôn cho lão tướng quân, đến lúc đó nói ba a hoàn các ngươi có công hầu hạ, liền ban thưởng hôn lễ với lão tướng quân cho các ngươi. Chỉ cần lão tướng quân không phản đối, chuyện này sẽ thành công.”
“Vậy cảm ơn Quận chúa!” Diêu Mật vội vàng thi lễ, ánh mắt lóe sáng long lanh, mặc dù mới hai ngày, nhưng nàng cảm giác được Tạ Đoạt Thạch rất cưng chìu nàng, trong lòng tin tưởng, chỉ cần cầu xin Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch sẽ đồng ý nạp các nàng, không để cho các nàng bị quan phủ tùy tiện phối người. Nên lại nói: “Nếu có thể khiến người tạo ra tin đồn, rằng lão tướng quân sủng ái ba a hoàn bên người, có ý nạp các nàng, lại sợ ba đứa cháu trai của mình phản đối, nên nhất thời do dự không hành động. Lời đồn này truyền ra, tự nhiên sẽ có người đến khuyên giải ba huynh đệ tướng quân, khiến bọn họ phải hiếu thuận, bằng lòng giúp lão tướng quân nạp vài tri kỉ an hưởng tuổi già. Lão tướng quân nhất định sẽ tìm đến chúng ta hỏi, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó cầu xin lão tướng quân. Nếu chúng ta được lên làm lão phu nhân, nắm giữ gia sự phủ tướng quân trong tay, đương nhiên sẽ vội vàng giúp ba cháu trai cưới vợ.”
“Không sai không sai, muốn tạo thế, phải tung tin đồn, muốn khuấy ao nước trong, phải đục nước béo cò, mới đạt được tâm nguyện.” Đức Hưng Quận chúa vỗ tay nói: “Chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định sẽ bắt được lão tướng quân và tướng quân.”
Diêu Mật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ làm một bề trên sáng suốt, sẽ không để ngươi phải sớm sáng thỉnh an các loại, chỉ chơi nhạc cười đùa với ngươi, nếu cháu trai tướng quân không nghe lời ức hiếp ngươi, ta thân là một trưởng bối, sẽ ra mặt xử lí giúp ngươi.”
Đức Hưng Quận chúa: “…”
Lại nói về Tạ Đằng sau khi nhìn Tiểu Đao đi khỏi, lúc này lại mở tờ giấy ra nhìn xem, thấy kiểu chữ xinh đẹp, bất tri bất giác, liền đưa tờ giấy đến trước mũi ngửi, tiểu đầu bếp này rất giỏi phun mê hương, không biết có phun vào tờ giấy này không nhỉ? Hắn mới thoáng ngửi qua, lập tức hoảng sợ, gặp quỷ rồi, lẽ nào ta lại thích nàng phun mê hương? Tối hôm trước bị phun mấy lần đã nghiện, còn muốn được phun nữa ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.