Chương trước
Chương sau
Mềm, trắng, trơn, mặc nhìn mặc sờ. Tạ Thắng nhẹ tay vuốt ve, khóe miệng ngậm ý cười: “Tặng nàng!”

Sử Tú Nhi thấy hắn đưa một bức tượng ngọc nương tử to bằng nắm tay, nàng vội vàng nhận lấy ngắm kĩ, thấy dung mạo của nương tử bằng ngọc này vô cùng giống mình, không khỏi hỏi: “Đây là?”

“Trước đây ta được một khối ngọc, nên đã dùng dao khắc ra, nàng nhìn xem có chút nào không giống nàng chứ?” Tạ Thắng nói như đang dâng vật quý.

“Rất giống.” Sử Tú Nhi yêu thích không muốn buông tay, nhất thời lại sợ làm rơi, liền vội đặt trên thư án, cười nói: “Thì ra chàng còn biết điêu khắc!”

“Ta sẽ làm nhiều hơn cho nàng. Dù không làm tướng quân, với tay nghề này cũng dư sức nuôi nàng.” Tạ Thắng vênh vênh tự đắc, lại tiếp tục khen mình một câu: “Được gả cho một vị hôn phu giống như ta, là nàng nhặt được bảo vật.”

Trong ánh nến, Sử Tú Nhi quay đầu lại nhìn: “Chàng đúng là thích khoe khoang! Nhưng không sao, ta thích!”

“Tú Nhi, nàng là tri kỉ của ta.” Tạ Thắng xoa mặt Sử Tú Nhi, ngón tay trượt xuống vuốt ve môi nàng, ánh mắt chăm chú thâm tình.

Sử Tú Nhi bị hắn nhìn đến trống ngực đạp loạn, nàng vội cúi đầu xuống, miệng lại hỏi: “Trước đây chàng thật không thích ai sao?”

Nhắc đến chuyện này, Tạ Thắng bỗng dưng tức giận, hừ hừ nói: “Ta tất nhiên là không. Nàng lại có.”

“Ta có khi nào?” Sử Tú Nhi ngạc nhiên.

“Nàng từng thích ông nội, khi đó còn muốn cùng đại tẩu gả cho ông nội nữa chứ! Nếu ông nội không nhận các nàng làm cháu gái nuôi, không chừng bây giờ nàng đã làm bà nội của ta rồi!” Tạ Thắng trách móc, oán giận liếc mắt: “Ông nội có cái gì tốt? Các nàng ai cũng thích ông.”

A, ta có thể không nói nguyên nhân được không? Lúc đó là bị ép bất đắc dĩ phải dùng hạ sách mà? Sử Tú Nhi thầm đổ mồ hôi, trong đêm đại hôn sao lại nói chuyện trước đây hả?

Vì đó là ông nội của mình, nếu là người khác, mình đã sớm chỉnh hắn một trận. Tạ Thắng canh cánh trong lòng, đột nhiên lại nhớ tới Cố Đông Du, tiểu tử này cũng từng chen hơn một bước chân vào chuyện của bọn họ, tuy Tú Nhi không nhìn trúng hắn, nhưng nếu không có hắn làm hậu thuẫn, Tú Nhi sao có thể kiêu ngạo như thế chứ? Bởi vậy mở miệng nói: “Còn tên tiểu tử Cố Đông Du ấy nữa.”

Đây là tính toán nợ cũ? Sử Tú Nhi thầm đổ mồ hôi, nàng quyết định chặn miệng người nào đó lại, để hắn quên đi chuyện trước kia.

Chốc sau, Tạ Thắng bị đẩy lên giường, quả nhiên quên mất chuyện muốn hỏi, chỉ nhiệt tình phản ứng.

Một nơi khác, Tạ Nam đưa Phạm Tinh vào tân phòng, vẫy tay cho hỉ nương và a hoàn lui, thấy Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt không dám ngẩng đầu, hắn liền dùng tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng ngẩng đầu, miệng đầy ý cười: “Chậc chậc, lúc trước dám hiến thân, lúc này đã chính thức bái đường, sao lại bắt đầu ngượng ngùng rồi?”

Phạm Tinh đưa tay đấm hắn, nhỏ tiếng đáp: “Đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu, tại sao lúc đó lại có gan như thế?”

“Không những có gan, mà còn rất to gan. Khiến ta hiểu vô cùng.” Tạ Nam thấy Phạm Tinh chớp mi, sắc mặt như hoa đào, vô cùng xinh đẹp, nhất thời tim như nổi trống, nhớ lại lần đầu tiên thân mật, thì thào: “Lần đó nàng đút ta một viên dược, chẳng lẽ chính nàng cũng ăn một viên, mới…”

“Nào có!” Phạm Tinh khẽ nói: “Đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện, cái gì ta cũng chưa ăn, chỉ uống một ít rượu, sau đó lại uống thang thuốc giải rượu.” Nói xong chợt sợ hãi. “Ta nhớ rồi, sau khi uống thuốc giải rượu, toàn thân bắt đầu nóng lên, khi đó cứ nghĩ do trời nóng, chẳng lẽ?”

“Thuốc giải rượu?” Tạ Nam biến sắc, “Nói như vậy, hóa ra là có người muốn hại nàng, may mà nàng gặp ta?”

Phạm Tinh cố gắng nhớ lại chuyện khi đó, sau một lúc lâu lại cất tiếng: “Chuyện lâu lắm rồi, không nhớ nổi.”

Tạ Nam ôm nàng: “Tuy là thành toàn cho chúng ta, nhưng dám hãm hại nàng, ta nhất định phải tra rõ, rồi kê đơn cho người đó nuốt không nổi luôn.”

“Ừ!” Phạm Tinh thấy bộ dáng sau này sẽ bảo vệ nàng, không để người khác ăn hiếp nàng của Tạ Nam thì trong lòng ấm áp, chủ động tiến lại gần, mạnh dạn hôn Tạ Nam một cái.

Tạ Nam thấy Phạm Tinh nhìn mình với ánh mắt sùng bái, lại chủ động hôn mình thì rung động trong lòng, hắn cũng không rảnh mà suy nghĩ, ôm Phạm Tinh vào lòng, dịu dàng hôn trả.

Lại nói đến hai người Tạ Đằng và Diêu Mật đùa giỡn nhau một hồi, cuối cùng mới nhớ ra mình chưa uống rượu giao bôi.

Tạ Đằng cầm bình rót rượu, đặt một chén vào tay Diêu Mật, bản thân cầm một chén, hai người vòng tay, tựa mặt nhìn nhau, từ từ kề chén rượu đến bên miệng, từ từ uống hết rượu.

Tạ Đằng cúi đầu uống xong, đặt chén rượu xuống rồi ngẩng đầu nhìn Diêu Mật, dưới ánh nến, người đẹp như hoa, ngực tức khắc đập loạn, lại ngửi thấy mùi hương của nàng, tâm càng thêm say, cả người tê dại, hắn nghiêng đầu hít sâu một hơi, tay trái lần mò ôm eo Diêu Mật, chỉ một cái xoay người đã ngồi vào ghế trước thư án, thì thầm: “Tiểu Mật, Nàng thật đẹp! Ta muốn…”

Diêu Mật hít thở vừa bỏng vừa gấp, nàng chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Đằng đặt nàng trên bàn, đẩy ấm trà kề vào miệng nàng. Nàng liền đưa tay ra sau cầm ấm trà đẩy tới miệng Tạ Đằng: “Trước đây chàng bắt nạt ta!”

Tạ Đằng đang nói lời trêu ghẹo, đột nhiên bị đẩy ấm trà tới miệng, hắn nhân cơ hội uống một hơi trà, sau đó mới gạt ấm trà, đẩy lại vào miệng Diêu Mật, giọng mang hai nghĩa: “Nàng ngậm giúp ta.”

Sắc mặt Diêu Mật đỏ bừng, nàng ngậm ấm trà mút một ngụm rồi nghiêng đầu liếc Tạ Đằng, vô cùng phong tình.

Diêu Mật vừa nheo mắt như thế, Tạ Đằng thiếu chút nữa cầm lòng không được. Dưới ánh nến, đôi mắt như sao sáng của Diêu Mật mơ màng, cánh môi ngậm ấm trà đỏ tươi ướt át, nàng thở, một mùi thơm lạ lùng tràn khắp chung quanh.

Thấy Tạ Đằng tay chân như nhũn ra, Diêu Mật cười khẽ, nàng đẩy ấm trà ra, hỏi: “Lần đầu ta và chàng gặp nhau đã đập vỡ một ấm trà, chàng thật sự giữ miệng ấm lại sao?”

“Đương nhiên.” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ sậm, hắn nghiêng đầu né hơi thở của Diêu Mật, rồi quay lại cười đáp: “Có muốn ta lấy cho nàng xem không?”

“Không cần, chàng giữ lại đi!” Diêu Mật nở nụ cười.

Lần thứ hai Tạ Đằng hít phải hơi thở, tay chân đã hơi không còn cảm giác, hắn đành nghiêng sang một bên chống đỡ thân thể, thoáng buông Diêu Mật ra, hỏi: “Lúc đó các nàng nói rằng phải gả cho ông nội, chuyện này là thật sao?”

“Ông nội tốt mà, lúc đó tỷ muội ta có tư tưởng này thì có gì kì quái chứ?” Diêu Mật che miệng cười đến run người, nàng nhớ lại khi đó bản thân cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh còn xem huynh đệ Tạ Đằng là cháu trai, không có một suy nghĩ nào khác, bỗng nhiên bụng lại xót, ôi, trước đây ngốc quá!

Thấy Diêu Mật thừa nhận, Tạ Đằng hừ hừ nói: “Ta có chỗ nào không bằng ông nội chứ?”

Chuyện này xưa nay luôn muốn hỏi, lại nhịn đến bây giờ mới hỏi, đã là cực hạn.

Diêu Mật ngẩn ra, đột nhiên cười rộ lên, đập tay vào thư án, đợi Tạ Đằng sơ ý liền thổi một hơi tới hắn. Mắt thấy hắn lại nhũn ra, nàng lập tức đặt người hắn lên thư án, còn mình thì xoay người nằm lên ngực hắn, đổi giọng hô: “Mau, gọi tiếng bà nội!”

“Bà nội?” Tạ Đằng buột miệng thốt lên, thầm nghĩ phải trở người lại, nhưng tay chân mềm nhũn không thể động đậy.

“Cháu trai ngoan, thơm cái nào.” Diêu Mật hôn môi Tạ Đằng, hung hăng mút mát, lại sờ mó lung tung một hồi mới buông hắn ra, ngồi dậy thở dốc.

“Tiểu Mật, ta còn thuốc giải đấy!” Tạ Đằng đợi Diêu Mật buông mình ra, lại quên mất phải khiến Diêu Mật trả lời mình không bẳng ông nội chỗ nào, chỉ móc từ trong ngực ra một viên thuốc, tính nuốt vào.

Diêu Mật đè tay hắn xuống, nũng nịu yêu kiều nói: “Thuốc này ăn nhiều có hại cho cơ thể chứ? Nếu có hại thì chớ ăn. Cùng lắm thì ta…”

“Đây là bí hoàn, không có gì không tốt cho cơ thể. Chỉ là mùi vị hơi tệ.” Tạ Đằng hít phải hơi thở của Diêu Mật, cả người mềm nhũn, tự biết mình chưa đủ định lực, hắn vội ném viên thuốc vào miệng, nuốt xuống, lúc này mới áp sát Diêu Mật, làm liều hít sâu vài hớp, chỉ cảm thấy thần hồn say mê, nhưng không bị gì, ***** không gì sánh bằng.

Lúc này, Diêu Mật lại nhớ tới cái hà bao Cố phu nhân đưa cho nàng, nàng sờ tới sờ lui vẫn không tìm thấy, thoáng chốc, bàn tay nhỏ bé lại càng dò xuống sâu hơn.

Bộ dáng luồn bàn tay nhỏ xinh trắng trẻo mềm mại vào trong ngực sờ tới sờ lui của Diêu Mật, ở trong mắt Tạ Đằng, rõ ràng là nàng đang khiêu khích hắn. Hắn cũng dò tay vào, nắm tay Diêu Mật chạy loạn. Thấy nàng giãy giụa không chịu đi xuống nữa, hắn liền rút tay Diêu Mật ra, đặt vào nơi sưng cứng của bản thân, nhẹ nhàng xoa bóp, phủ sát bên tai nàng hỏi: “Thế nào?”

Cái này cũng tự kỉ* được sao? Diêu Mật cắn môi ừm một tiếng, mặt mày đỏ lựng, tim nhảy loạn, kìm lòng không đậu.

*Tự yêu bản thân: từ ‘tự kỉ’ mình hay dùng ấy.

Mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng tiếng ừm này của nàng chính là thừa nhận mình rất mạnh rất lớn, Tạ Đằng cười tự đắc, lại kéo luôn bàn tay nhỏ bé còn lại của Diêu Mật tới.

Lúc trước tuy từng thân mật, nhưng không phải là phu thê, hai người tuy kích thích, nhưng không đủ vui sướng. Bây giờ đã chính thức bái đường, còn bái những hai lần, đã chính thức là phu thê, làm kiểu nào cũng không cảm thấy quá đáng. Cảm giác bị trói tay trói chân trước đây của Diêu Mật hoàn toàn biến mất, nàng chủ động áp người vào Tạ Đằng, ngón tay mân mê trên cổ hắn, chiếc lưỡi thơm thơ nhẹ nhàng tấn công.

Tạ Đằn sao chịu nổi mềm mại như thế? Hắn sớm đã vùng lên phản công, lời nói và hành động song song, bàn tay to lớn chu du khắp nơi, cuối cùng bắt lấy nơi non mềm ấm áp, nhẹ nhàng xoa nắn. Cả người Tạ Đằng đã dụi sát vào nơi nào đó, vừa nóng vừa bỏng, thoáng chốc tiếng thở dốc đã vang lên.

“Tiểu Mật!” Tạ Đằng hô một tiếng, không đợi chuyển qua giường đã đặt Diêu Mật trên thư án, đưa tay tháo nữ trang trên đầu Diêu Mật để sang một bên, hắn tóm một lọng tóc của nàng đặt trên mũi khẽ ngửi, từ tóc hôn dần lên đến môi nàng, tình ngữ chân thành. Chỉ thấy môi Diêu Mật như đôi cánh hoa đào e ấp, sắc mặt ráng hồng, hương thơm ập tới từng lượt, nhất thời Tạ Đằng hơi không kiềm chế nổi, chỉ một lòng muốn khiến Diêu Mật chủ động cầu xin hắn, cuối cùng cũng nén được cơn khát trong lòng, vén áo của nàng lên, xoa nắn nơi non mềm ấm áp.

Diêu Mật biết Tạ Đằng cố ý khiêu khích nàng, muốn dụ nàng chủ động, bởi vậy nàng cũng kiềm chế, chỉ dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi Tạ Đằng, hai tay vòng trên lưng hắn, hai chân câu lên, đôi mắt quyến rũ như tơ, miệng bật ra những tiếng rên rỉ, ẩn tình mê hoặc.

Tạ Đằng chặn môi Diêu Mật, đè nàng xuống làm loạn, thoáng chốc đã cởi hết quần áo của Diêu Mật ra, thấy nàng chỉ còn một chiếc yếm đỏ thêu lá xanh, hai vai tinh tế trơn nhẵn, da như ngọc, cả người thơm tho mềm mại, hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, toàn thân nóng như lửa thiêu, khó lòng kiềm chế.

“Tiểu Mật, nàng đẹp quá!” Tạ Đằng cảm thán, dùng ngón tay kéo loạn dây yếm của Diêu Mât, lại kéo mãi không ra, trong lúc nóng lòng, liền dùng chút lực xé đứt dây yếm, kéo yếm vứt sang một bên, rồi tức khắc áp sát thân mình xuống, hận không thể chảy tan vào người Diêu Mật.

Diêu Mật cũng động tình, xoa bóp lưng Tạ Đằng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng thăm dò, khiêu khích khắp nơi.

Tạ Đằng nào chịu nổi khiêu khích tới mức này, môi lưỡi lập tức phủ xuống quét loạn, thổi thổi nơi non mềm ấm áp, ngậm điểm phấn hồng, chỉ nút một cái đã nghe Diêu Mật kêu lên, hắn lập tức dụ dỗ: “Nàng gọi ta một tiếng xuôi tai, ta sẽ tiếp tục, nếu không…”

Diêu Mật cắn môi ‘ừ’ một tiếng nhỏ, đang lúc hít thở, một hương thơm lạ lùng lan tỏa, toàn thân nàng tê dại, không khỏi hô nhỏ: “Đằng lang!”

“Gọi là tâm can bảo bối của ta!” Tạ Đằng lại nút một ngụm, phủ bên tai Diêu Mật nói khẽ, chỉ bảo nàng phải gọi như thế nào hắn mới ********.

“Như vậy mà được sao?” Diêu Mật nghe thấy những lời buồn nôn, nàng nào dám gọi theo? Cắt giảm đi một ít, nàng mới mở miệng: “Đằng lang, hôn ta đi.” Càng nói giọng càng nhỏ đến nổi không thể nghe thấy, nàng nói xong, toàn bộ da gà đều nổi lên, cả người run rẩy, nhưng lại cười rất tươi.

“Tiểu Mật, Mật, ta…” Miệng của Tạ Đằng chỉ toàn thốt ra những lời buồn nôn trong sách, ghé vào tai Diêu Mật nói vài câu ướt át, thừa dịp Diêu Mật động tình, bàn tay to lớn của hắn di chuyển xuống dưới, đẩy vào một nơi, vân vê nắn nắn chỗ đầy khít, bắt Diêu Mật gọi hắn những lời xuôi tai.

Thần hồn Diêu Mật đã bay một nửa, hai mắt mơ màng, có hơi chịu không nổi, đành hét một tiếng, thoáng cái lại ôm đầu Tạ Đằng, hai tay vòng chặt đầu hắn, Tạ Đằng thuận thế hướng xuống dưới, lưu luyến trước ngực, nàng lại bất giác hét thêm một tiếng.

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, toàn thân Tạ Đằng sôi trào, lại nhẹ nhàng di chuyển lên trên, ngậm cả môi Diêu Mật vào miệng, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng, bàn tay to lớn lại thăm dò nơi nào đó, ngón tay đè ép đi vào, nhẹ nhàng đảo tròn, dùng đủ cách khiêu khích.

Diêu Mật động tình, cả người mềm như bún, khe khẽ cầu xin.

Tạ Đằng thấy độ lửa đã đủ, lúc này mới ôm Diêu Mật tới giường, cởi giày nàng ra, cũng quăng giầy mình đi, nhào tới.

Trong ánh nến, màn che không gió tự động, có tiếng thở dốc tiếng rên rỉ quanh quẩn đâu đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.