Chương trước
Chương sau
Ta chưa đủ sóc sóc, chưa đủ dịu dàng, chưa đủ đẹp trai sao? Tạ Đằng lấy tay ôm trán, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu. Phải tìm cách nghênh tiểu nữ nhân suy nghĩ kì lạ này vào phủ mới phải. Nếu để mặc nàng bên ngoài, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Diêu Mật và Phạm Tinh nói chuyện vui vẻ, không biết là Tạ Đằng đứng ngoài cửa phòng, rồi lặng lẽ bỏ đi.

Ở một nơi khác, Tạ Thắng cùng Sử Tú Nhi triền miên, tự cho đã hàng phục nàng, liền dịu dàng nói: “Tú Nhi, sáng mai ta lại mời người đến cầu hôn, nàng đồng ý, ta sẽ chọn ngày lành đón nàng xuất giá.”

“Ai nói phải gả?” Sử Tú Nhi miễn cưỡng nói: “Không phải bây giờ rất tốt sao?”

“Nàng, nàng không phải vừa mới nói…” Tạ Thắng nổi đóa, trách mắng: “Nàng chỉ vì nhìn trúng nam sắc của ta, không phải vì muốn thành thân?”

“Ta cũng đâu có nói.” Sử Tú Nhi kéo chăn trùm kín, ngáp: “Ta ngủ.” Nói xong thì nhắm mắt.

Coi ta là gì hả? Tạ Thắng hết sức rầu rĩ, như thế này rất tốt, tốt chỗ nào chứ?

Sáng hôm sau, Diêu Mật và Phạm Tinh nghe nói Vệ Thất và Vệ Thanh đêm hôm khuya khoắc đi tuần phủ, không hiểu thế nào bị ngã vào ao sen, cả buổi không bò dậy nổi, thiếu chút nữa mất mạng.

Phạm Tinh vô cùng khó hiểu, chống má nói: “Vệ Thất và Vệ Thanh không biết bơi à? Ngày trước xuống nước tróc thích khách, sao giờ chỉ rơi xuống ao lại không lên nổi?”

Diêu Mật cũng mơ hồ, lúc thấy Cố phu nhân hỏi: “Mẹ, chuyện Vệ Thất Vệ Thanh là thế nào?”

Tuy tỷ muội Diêu Mật là chủ nhân của phủ, nhưng mọi người còn chưa đi, các nàng lại lo viết sách, mọi chuyện liền để Cố phu nhân lo liệu. Hộ vệ xảy ra chuyện, hạ nhân chỉ bẩm báo Cố phu nhân, không quấy rầy cá nàng.

Cố phu nhân cũng biết trong lòng, rằng chuyện này có dính dáng đến huynh đệ Tạ gia, nhưng bà không nói rõ mà lòng vòng: “Đêm qua mưa lớn, bọn họ tuần phủ, đi đến bên ao sen, thấy lá sen lộn xộn, nhớ lại gần đây có thích khách, liền sinh nghi, nhảy xuống ao kiểm tra, không ngờ chân vướn vào rong rêu, bị chìm xuống. Dù sao bọn họ bơi giỏi, rất nhanh đã leo lên. Nhưng vẫn phải tịnh dưỡng vài hôm mới có thể tiếp tục trực gác.”

Diêu Mật nói: “Phải cho bọn họ nghỉ phép, mới nghỉ ngơi đàng hoàng được.”

Cố phu nhân gật đầu: “Ta đã phân phó mời đại phu đến khám bệnh cho bọn họ, may bọn họ là người tập võ, thân thể tráng kiện, cũng không có gì đáng ngại.”

Đến đây chưa được mấy hôm, hết thích khách tới thăm lại tới hộ vệ rơi xuống nước, rõ ràng là điềm xấu. Diêu Mật trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Mẹ, chúng ta mời đại sư trong miếu tới đuổi tà thôi! Dù sao đây cũng là nhà cũ, có niên đại, e rằng…”

Cố phu nhân tất nhiên là đồng ý, nói: “Nửa tháng nữa là sinh thần lão tướng quân, còn phải chuẩn bị quà mừng. Con nên bỏ chút thời gian chuẩn bị trước, tránh lúc đó lại luống cuống chân tay.”

Diêu Mật tính toán ngày giờ, lúc này mới kinh ngạc phát giác, thì thầm: “Thì ra đã gần một năm rồi.” Biết Tạ Đằng, cũng gần một năm!

Mẹ con trò chuyện, Trương phủ cho người sang giục sách, nói là mấy ngày nữa Đột Hoa vương gia rời kinh, tỷ muội Diêu Mật nhanh nhanh dâng sách.

Diêu Mật vội vàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tới thư phòng, viết xong sách giao cho người đưa tin, còn gửi thêm một phong thư, nói rằng các nàng có ý định viết truyền kì, đến lúc đó mong Trương đại nhân hợp tác bán sách, Trương đại nhân nếu có thời gian, xin đến phủ bàn bạc.

Trương đại nhân nhanh chóng đi tới, hai bên thương nghị, vẫn dựa theo lệ cũ, tỷ Diêu Mật viết sách, Trương đại nhân chịu mọi chuyện in ấn bán sách, lợi nhuận chia năm năm.

Diêu Mật hiểu Trương đại nhân là được Huệ Tông hoàng đế bày mưu, một lòng xoay sở bạc cho quốc khố, bản thân không hề tham tiền, nhưng nếu đã muốn hợp tác lâu dài, phải cho người ta ít lợi lộc, bởi vậy lặng lẽ nói: “Trương đại nhân, sau này ngài cứ lấy nửa phần trong năm phần của chúng ta, coi như là của ngài mất công cực nhọc, việc này không cần phải báo lên, chúng ta cũng tuyệt đối không nói.”

Trương đại nhân nghe xong không khỏi kinh ngạc vui mừng, trên mặt lại không lộ ra, ông nói: “Ý tốt của phu nhân, tất nhiên không thể chối từ.” Bởi vậy trong lòng âm thầm quyết định, mặc kệ truyền kỳ các phu nhân viết có xem được hay không, nhất định phải cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Tỷ muội Diêu Mật ở đây nôn nóng viết sách, huynh đệ Tạ Đằng cũng bận rộn ở quân doanh, bởi vì mấy ngày nữa đám Đột Hoa vương gia rời kinh, sợ rằng trước khi rời kinh bọn họ còn muốn giở trò, cũng mật thiết giám thị, không dám coi thường. Dù vậy, đêm đêm đều tới Diêu phủ nghỉ ngơi, sáng sớm thì rời đi.

Bên ngoài thấy huynh đệ Tạ gia ngủ đêm ở Diêu phủ thì đồn đại đủ kiểu. Nhưng cơ bản vẫn là, huynh đệ Tạ gia tuy còn chưa chính thức cưới tỷ muội Diêu Mật, cũng có nghĩa phu thê, bây giờ ngủ đêm ở Diêu phủ, là chuyện phu thê bọn họ, người ngoài không thể can thiệp.

Mấy ngày nay Đột Hoa vương gia suy nghĩ lúc đó Diêu Mật đã thổi hương gì lên mặt hắn, bởi vậy mà ngầm kinh hãi, không chỉ Tạ Đằng biết võ công, mà Diêu Mật cũng không đơn giản, muốn đối phó bọn họ, chỉ sợ không được. Hơn nữa lại thấy triều Đại Ngụy quân thần đoàn kết, hoàng hậu tài đức, trên dưới đồng lòng, liền hết suy nghĩ lòng riêng. Không quá mấy ngày đã rời kinh thành.

Tạ Đằng đi tiễn Đột Hoa vương gia, lại được mật báo, triều Đại Kim sau khi bại trận vẫn không ngừng nội loạn, trong thời gian ngắn sẽ không có lực kích động chiến tranh, thì yên lòng.

Trong thời gian này lại xảy ra chuyện khác, ở quê Thanh Châu của Sử Tú Nhi, bởi vì sợ quan phủ ép hôn mà hai trăm cô nương tuổi tròn mười lăm kết bạn cùng nhau chạy đến bờ hồ Đại Minh, nói rằng nếu quan phủ cưỡng xứng các nàng, các nàng sẽ đồng loạt nhảy xuống hồ. Việc này cực kì ầm ĩ. Có đoàn thứ nhất, ngay sau đó liền có đoàn thứ hai, lần này là ba trăm cô nương nào đó kết giao muốn nhảy xuống hồ, quan phủ vì ổn định các nàng mà nói rằng, sẽ tấu lên triều đình, nếu hoàng thượng ân chuẩn, thì không cưỡng ép thành thân nữa.

Huệ Tông hoàng đế nghe chuyện, vội vàng triệu tập đại thần bộ Hộ bàn bạc, cuối cùng quyết định, hủy bỏ chỉ lệnh ban đầu, không tiếp tục cưỡng phối hôn sự, hi vọng gì mà khi nào gả, gả cho ai, đều do các vị cô nương cùng trưởng bối tự thân quyết định, quan địa phương sẽ không can thiệp.

Lệnh này khiến không khí kinh thành vô cùng tưng bừng, rất nhiều cô nương tuổi gần mười lăm mặt mày vui vẻ, hẹn nhau chúc mừng. Mạnh Uyển Cầm đang giúp Cố Mỹ Tuyết tìm mối khắp nơi, nghe chỉ lệnh cũng thì thở phào, thiếu chút nữa mừng chảy nước mắt, nói Cố Mỹ Tuyết: “Mẹ vẫn còn lòng tin, may mà chưa tùy tiện gả con cho người khác, bây gờ tốt rồi, yên tâm lựa được mối tốt.”

Cố Mỹ Tuyết cũng tuôn lệ, nức nở: “Con còn muốn, nếu không tìm được nhà thích hợp, liền hạ quyết tâm làm thiếp thị của nhị biểu ca, cũng tốt hơn gả cho bất cứ ai.”

Tỷ muội Diêu Mật dù không bị ép gả chồng, nghe được chỉ lệnh này, cũng nâng chén chúc mừng.

Một số cô nương có ý tưởng, quan phủ không còn cưỡng xứng, liền không dự định lấy chồng, lấy hết bạc để dành cho của hồi môn, chung với vài người mở tú trang (tú: thêu),chiêu vài cô nương làm thợ thêu, hăng hái làm việc không thua gì đàn ông.

Cố phủ có vài cô nương thêu thùa xuất chúng, trước đây qua quýt lấy chồng, nay nghe chỉ lệnh thì vô cùng hối hận, hận không thể tái giá. Lại tìm Diêu Mật, mong nàng đứng ra làm đầu lĩnh, mở tú trang chuyện làm tú phẩm hàng chất lượng cao cho phú hộ, đồng thời cũng tiến cung xin hoàng hậu, độc quyền tú phẩm xảo cho cung phi.

Diêu Mật nghe cũng xui lòng, bởi vậy cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hợp lại bàn bạc, ba người hợp kế, cãm thấy việc này rất khả thi. Lập tức tiến cung xin hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe các nàng nói muốn mở tú trang xong thì cực kì tán thành, bảo rằng cũng muốn tham gia góp vốn. Có hoàng hậu chống lưng, mở tú trang kiểu gì mà không nổi? Tỷ muội Diêu Mật vô cùng mừng rỡ.

Cố thị tộc muội nghe được tin tốt lành, ai ai cũng mặ mày rạng rỡ,cười nói: “Ba vị phu nhân chỉ cần góp vốn, ngồi đợi tiền tới là được. Chuyện khác giao hết cho ta. Những chuyện vặt vãnh, ta sẽ để cha anh giải quyết ổn thỏa.” Nàng ta chỉ là nhi nữ nhà tiểu quan, muốn mở tú trang, chỉ sợ không được lâu dài. Có tỷ muội Diêu Mật có hoàng hậu chống lưng, lão tướng quân là chỗ dựa vững chắc, ai dám động đến nàng ta?

Diêu Mật đã ngầm điều tra vị Cố thị tộc muội này, biết được nàng ta không bị nuông chìu k=hóa hư như Cố Mỹ Tuyết, mà là một người khá biết trước biết sau. Bởi vậy cùng nàng ta thương nghị hiệp ước góp vốn, hai bên mời Phạm lão phu nhân và hai mợ trong nghề đứng ra làm chứng, kí hiệp ước hợp tác.

Tạ Đằng nghe tin thì lẩm bẩm: “Được lắm, viết sách đã là không được, rồi không chịu lấy chồng, nay lại còn muốn mở tú trang, coi cái đuôi có vểnh ngược lên trời không?”

Tạ Thắng nghe xong, vào thư phòng Tạ Đằng la ầm lên: “Đại ca, không thể mặc các nàng ấy làm ầm mãi được, mau nhanh đón vào cuẳ mới yên ổn.”

“Các nàng ấy không chịu cưới thì biết làm sao?” Tạ Đằng lắc đầu thở dài, lại cảm thấy nhức đầu, đập mạnh tay vào thư án nói: “Rốt cuộc phải như thế nào, Tiểu Mật mới chịu đổi ý?”

Tạ Nam cũng chạy vào, vừa nói vừa lau mồ hôi: “Phản rồi, phản rồi, ba cô nương bé nhỏ, lại muốn mở tú trang.”

Bởi vì cái tư tưởng không tiện nói ra nào đấy, ba huynh đệ Tạ gia siêng năng chạy đến Diêu phủ, không chỉ ngủ đêm tại Diêu phủ, ba ngày không có việc gì cũng ngồi ở Diêu phủ. Mọi người mới đầu còn hơi lạ, sau mấy ngày liền thành thói quen.

Tạ Đoạt Thạch sáng tối quạnh quẽ, không khỏi ngửa mặt than với ông trời: “Cháu dâu không cưới, cháu trai cũng đi luôn, đây là vì sao?”

Ông tác phong nhanh nhẹn, đã mau chóng sai quản gia thu dọn hành lí, cũng chuẩn bị nhảy sang Diêu phủ. Trước sai người thông báo Cố phu nhân, nói là ông thích hoa cảnh Diêu phủ, muốn dọn sang Diêu phủ ở một thời gian ngắn, sắp tới tiệc sinh thần cũng tổ chức ở Diêu phủ.

Cố phu nhân vừa nghe đã biết là Tạ Đoạt Thạch muốn giúp cháu mình cưới tỷ muội Diêu Mật, bà vội vàng sai người quét tước sương phòng, lại đi hỏi sở thích của Tạ Đoạt Thạch, rồi dẫn người tới trang trí phòng ông ở.

Diêu phủ có đám Cố phu nhân lo liệu, ăn mặc đều có thứ tự, sớm tối lúc nào cũng có người tói hỏi han, bây giờ lại thêm Tạ Đoạt Thạch đến ở, nhất thời chưa đi được.

Đến khi Tạ Đoạt Thạch dọn vào Diêu phủ, DIêu phủ càng thêm náo nhiệt, sớm tới người tới người đi, Lại thêm Đoan quận vương và La Hãn mươn danh nghĩa tới bái phỏng Tạ Đoạt Thạch, cũng thường xuyên ra vào Diêu phủ.

Huynh đệ Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn cũng suốt ngày ra vào Diêu phủ. Nhưng bọn họ là vì giúp đỡ Cố thị tộc muội mở tú trang, mới chạy đế Diêu phủ bàn bạc với tỷ muội Diêu Mật.

Thấy Diêu phủ tưng bừng náo nhiệt, Tạ Đoạt Thạch đợi thời cơ, gọi ba huynh đệ Tạ Đằng vào phòng, chỉ vào bọn họ mắng: “Ông nội nói với mấy người cái gì? Lâu như vậy, sao còn chưa giải quyết được vợ mình hả? Coi chừng chúng nó bị người ta lừa đi mất đấy!”

Huynh đệ Tạ Đằng cuối cùng không thể không thừa nhận, ra tới nước này, bọn họ không thể ở đây được.

Tạ Đoạt Thạch cười nói: “Có ta ở đây, đảm bảo các anh sẽ được ôm mỹ nhân về.”

“Xin ông nội chỉ giáo!” Tạ Đằng lúc này thành tâm thành ý xin Tạ Đoạt Thạch dạy bảo.”

Tới tối, lúc tỷ muội Diêu Mật ở trong thư phòng, ba hynh đệ Tạ gia lại xuất hiện, vô cùng an cần niềm nở quạt mát bưng trà hầu hạ các nàng, săn sóc dịu dàng gì xuất ra hết.

Tạ Đằng càng lặng lẽ cúi người nói vào tai Diêu Mật: “Ta như vầy, đã đr săn sóc, đã đủ dịu dàng, đã đủ đẹp trai chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.