Chương trước
Chương sau
Chuyện huynh đệ Tạ Đằng mời bà mối tới cửa cầu hôn bị tỷ muội Diêu Mật từ chối, mọi người trong sảnh ai cũng biết. Họ đoán, sở dĩ tỷ muội Diêu Mật từ chối vì hai lí do sau: Thứ nhất, khi tỷ muội Diêu Mật bị quý nữ chèn ép, huynh đệ Tạ Đằng không đứng ra giúp các nàng; thứ hai, bên người đám Tạ Đằng là ba a hoàn xinh đẹp.

Nhưng dù thế nào thì hôm nay là ngày tỷ muội Diêu Mật nhập trạch, huynh đệ Tạ gia lại mang theo ba a hoàn này đến dự tiệc, đây là tới làm người ta buồn mửa sao?

La Hãn vốn là có thành kiến với hành vi của Tạ Đằng, lúc này tới bên người Diêu Mật thì thầm: “Tiểu Mật, ta sẽ chống lưng giúp nàng, nàng chỉ cần để ý tới bữa tiệc.” Nói xong lại nháy mắt mấy cái.

Diêu Mật thấy Tạ Đằng dẫn theo Linh Chi vào, nàng vô cùng tức giận, chỉ cắn môi không nói lời nào, vừa nghe La Hãn nói xong, trong bụng cảm thấy ấm áp, nàng cười trả lời: “Nếu đã vậy, tí nữa phải phiền huynh rồi.”

La Hãn vui vẻ nói: “Ta không ngại phiền phức.”

“Ta nữa.” Đoan quận vương thấy Tạ Đằng dẫn Linh Chi vào thì hơi hả hê, lại thấy La Hãn đến bên Diêu Mật, hắn cũng tiến tới, nghe xong lời của La Hãn, cũng chen miệng: “Tiểu Mật, nếu không có gì, nàng cứ đến vương phủ ở với ta, làm trắc phi của ta.”

“Quận vương gia, việc khác chớ bàn luận, hôm nay là ngày ta nhập trạch, không muốn phá hỏng tâm tình. Chút nữa còn phải mong ngài ra mặt giúp đỡ.” Diêu Mật thấy Cố phu nhân đón huynh đệ Tạ Đằng ngồi vào chỗ, lập tức ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu cười đùa với Đoan quận vương.

Thấy Tạ Thắng và Tạ Nam mang Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đi vào, Cố Đông Cẩn và Cố Đông Du sớm đã nhíu mày, mỗi người đi tới sau lưng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, cúi đầu nói nhỏ: “Biểu muội, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng để ý với bọn hắn.”

Tay trái Sử Tú Nhi nắm thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay, mặt không lộ vẻ gì khác thường cười với Cố Đông Du: “Biểu ca phải giúp ta, tốt nhất là cho Tạ Thắng hiểu rõ, ta còn có người muốn, không nhất định phải gả cho hắn.”

CỐ Đông Du lăn ra từ đống nữ nhân đánh nhau, nắm rõ lòng phụ nữ, nghe thấy lời của Sử Tú Nhi, hắn kề sát lại tai nàng nói thật nhỏ: “Biểu muội yên tâm, có ta ở đây, muội không những không mất mặt, mà Tạ Thắng còn nổi máu ghen tuông.”

“Cảm ơn biểu ca!” Sử Tú Nhi biết Cố Đông Du có kinh nghiệm yêu đương nam nữ, hắn đã nói vậy, chắc chắn là có thể khiêu khích Tạ Thắng nổi máu ghen, giữ thể diện cho nàng, thoáng cái sảng khoái vô cùng, thấp giọng cười trả lời: “Sau này sẽ trả ơn huynh.”

“Biểu muội, không cần khách khí.” Tỷ muội Sử Tú Nhi không giống như trước kia, hiện giờ được hoàng đế ban nhà, được thường xuyên tiến cung, cho dù nàng có lấy Tạ Thắng hay không thì vẫn là nghĩa tôn nữ của Tạ Đoạt Thạch, lấy lòng nàng chả có hại gì. Cố Đông Du cười hì hì nói: “Biểu muội thương ta thì nói giúp ta vài câu trước mặt Lý đại nhân.”

Sử Tú Nhi biết Cố Đông Du có tình ý với thiên kim nhà Lý đại nhân, mấy ngày nay tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của Lý đại nhân, bởi vậy nàng gật đầu đáp: “Rất dễ, huynh yên tâm!”

Cố Đông Cẩn và Phạm Tinh là quan hệ bạn dì, trước đây vốn là bàn hôn sự, thiếu chút nữa định hôn, tuy rằng không thành, nhưng đối với Phạm Tinh cũng có một ít cảm giác sâu xa, nay thấy Tạ Nam dẫn Lý Phượng huênh hoang đi vào, hiển nhiên là coi thường người ta, bởi vậy hắn không chút do dự đứng sau lưng Phạm Tinh, thấp giọng nói: “Tiểu Tinh, biểu ca sẽ không để Tạ Nam bắt nạt muội.”

Phạm Tinh gật đầu cám ơn Cố Đông Cẩn.

Tạ Đằng dưới sự dẫn đường của Cố phu nhân ngồi vào vị trí, thấy Diêu Mật ngồi yên không nhúc nhích, cũng không tới bắt chuyện với hắn, mà Đoan quận vương và La Hãn lại xum xoe phía sau Diêu Mật, trong lòng lập tức cuồn cuộn sóng. Hai người này muốn làm cái gì? Tiểu mật từng hiến thân, ại sống trong phủ tướng quân hơn nửa năm, mặc dù chưa chính thức vào cửa, nhưng ai mà không biết nàng là phu nhân tướng quân? Tụm lại tưng bừng làm cái gì? Tí nữa cho các ngươi bẽ mặt.

Tạ Thắng thấy Cố Đông Du ghé tai Sử Tú Nhi trò chuyện, Sử Tú Nhi cười đến run cả người, lập tức cảm thấy Cố Đông Du rất khiến người ta phát ghét, người này trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, ngay cả phụ nữ có chồng cũng muốn chọc vào, không muốn sống nữa sao?

Thấy Phạm Tinh yên lặng nghe Cố Đông Cẩn nói chuyện,Tạ Nam cực kì buồn bực, đêm đó chỉ ôm một chút đã kêu oai oái, còn gọi người bắt kẻ trộm, mà giờ lại thân mật thì thầm với biểu ca.

Linh Chi cúi đầu rũ mắt đứng phía sau Tạ Đằng, trong lòng tưng bừng như mở hội. Tướng quân mang nàng đi dự tiệc, không những khiến cho Diêu Mật mất mặt, đồng thời còn gián tiếp nói cho người ta biết, nàng là nữ quyến phủ tướng quân, không chỉ là a hoàn bình thường.

Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng ôm tâm tư khác, hy vọng Tạ Thắng và Tạ Nam ngay tại chỗ này xảy ra xích mích với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh.

Bầu không khí đang kì dị thì bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: “Thánh chỉ đến!”

Tỷ muội Diêu Mật chưa kịp ra ngoài nghênh đón, Cao công công đã nhanh chóng bước vào: “Hoàng thượng truyền lệnh, chúc mừng Diêu thị, Sử thị, Phạm thị nhập trạch, ban thưởng một cặp bạch ngọc sư tử, một cặp chuôi như ý.”

Tỷ muội Diêu Mật vội vàng tạ ơn nhận lễ vật và tạ ơn Cao công công.

Trước khi tới Cao công công đã được hoàng hậu dặn dò, nếu thấy huynh đệ Tạ Đằng ở đây, phải cố tình thêm dầu vào lửa, bởi vậy ông híp mắt cười với Diêu Mật: “Hoàng hậu có lời muốn chúc phu nhân, rằng phu nhân trước đây vì tướng quân xuất chinh, vì đại nghĩa, phải giúp tướng quân lưu hậu. Hiện nay tướng quân thắng lợi trở về có dẫn thêm mỹ nhân khác, mà phu nhân cũng không mang thai. Gần đây nghe nói phu nhân uyển cự hôn sự với tướng quân, tướng quân lại không sốt ruột, có thể thấy đôi bên không có ý với nhau. Tướng quân thì không sao, nhưng phu nhân dù sao cũng chịu thiệt. Bởi vậy truyền lệnh, nếu phu nhân có ý trung nhân khác, có thể bẩm lên hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ vì phu nhân tác chủ.”

“Tạ hoàng hậu nương nương ân trọng, nếu có ý trung nhân, nhất định sẽ bẩm lên.” Diêu Mật thoải mái vô cùng, hoàng hậu thật nể mặt mũi! Ở trước mặt huynh đệ Tạ Đằng nói như vậy chính là nói cho Tạ Đằng hay, tuy từng hiến thân, cũng không bắt buộc phải gả cho hắn, quá đã!

Cao công công trước đây hợp tác với Diêu Mật bán quạt lá cọ của Huệ Tông hoàng đế được một nghìn lượng bạc, bây giờ Diêu Mật lại bán sách buộc chỉ, ông cũng được ít lợi, bởi vậy thiên về đám Diêu Mật hơn: “Diêu phu nhân, theo ta nhìn, mười thị vệ hoàng thượng ban thưởng đều mặt mày sáng sủa, lại có một thân công phu, tùy tiện chọn một người làm chồng cũng không tệ.” Ông vừa nói xong, thấy Tạ Đằng lạnh lùng liếc qua, đành phải dừng lại, chuyện phu thê người ta quả thực không nên quản nhiều. Thoáng chốc liền cáo từ.

Mấy vị phu nhân tới chúc mừng thấy bầu không khí kì dị, vốn là đứng ngồi không yên, mãi đến khi Cao công công tiến vào tuyên chỉ và truyền khẩu dụ của hoàng hậu, nhất thời liếc nhìn nhau, lần lượt đi chúc mừng tỷ muội Diêu Mật. Vì triều Đại Ngụy nữ nhiều nam ít, chỗ đứng của nữ tử càng ngày càng thấp, nếu không sẽ không chịu đựng đàn ông và ưu sầu hôn sự. Bây giờ tỷ muội Diêu Mật được hôn sự tốt như vậy lại từ chối để bao dưỡng một quân đoàn đàn ông. Hơn nữa hoàng thượng và hoàng hậu còn làm chỗ dựa cho tỷ muội Diêu Mật, cho các nàng chọn hôn phu khác, bất kể như thế nào đi nữa, đây là giúp giới nữ xả uất ức. Các bà phải đứng về phe Diêu Mật.

Tỷ muội Diêu Mât mặc dù từng hiến thân, lại ở phủ tướng quân hơn nửa năm, nhưng hiện giờ các nàng được hoàng thượng ưu ái ban thưởng phủ đệ, hơn nữa vì bán sách mà trong tay cũng rủng rỉnh bạc. Có nhà có bạc có địa vị, bảo có ai không nguyện cưới các nàng chứ?

Tâm trạng Tạ Đằng trầm xuống, đang định mở miệng, lại thấy La Hãn đoạt trước một bước, ở trước mặt mọi người nói: “Tiểu Mật, hãy suy nghĩ về ta!”

Nếu là người khác nói câu này, Tạ Đằng sẽ không để ý, nhưng La Hãn lại khác, La Hãn trước đây si mê Tạ Vân, sau này lại điên cuồng muốn cưới Diêu Mật, Tạ Đằng sao có thể bỏ qua. Thấy La Hãn còn định nói thêm, Tạ Đằng không nhịn được bước nhanh về phía trước, chắn ngang La Hãn và Diêu Mật, lạnh lùng lên tiếng: “La nhị gia, chuyện phu thê giữa ta và Tiểu Mật, ngươi không nên dính ào.”

“Phu thê cái gì? Các ngươi không phải còn chưa bái đường sao?” La Hãn bước đến bên Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, nàng nghĩ xong thì trả lời cho ta biết, ta sẽ sai bà mối tới cửa cầu hôn.”

Cố Đông Du thấy bọn họ ầm ĩ, bởi vậy nháy mắt với Sử Tú Nhi rồi bước tới cạnh Tạ Thắng, cười nói: “Nhị tướng quân nếu đã đối với Tú Nhi vô tình, ta đây hiển nhiên là muốn cùng nàng nhắc lại hôn sự. Đến lúc đó, còn phải mời Nhị tướng quân tới uống rượu mừng.” Được tranh nữ nhân với Nhị tướng quân, cũng vô cùng có mặt mũi!!!!

Sắc mặt Tạ Thắng càng lúc càng âm trầm, hận không thể cho Cố Đông Du một đấm, tiểu tử này góp vui làm cái gì? Bởi vậy nói: “Tú Nhi làm phu nhân tướng quân nửa năm, sao có thể gả cho người khác? Biểu ca nói đùa.”

Cố Đông Cẩn thấy Phạm Tinh hơi bất an, liền trấn an nàng: “Có chỗ dựa hoàng thượng và hoàng hậu, hơn nữa lão tướng quân còn là nghĩ tổ phụ của muội, Tam tướng quân không làm gì được muội đâu. Yên tâm đi!”

Tạ Nam thấy hai người họ tụm lại trò chuyện, một hơi tức giận không có chỗ nào trút ra, bỗng nhiên thấy ghét mùi hương thơm nồng trên người Lý Phượng, cau mày nói: “Cô trét trên người cái gì vậy? Hun chết ta. Đứng xê ra.”

Thấy bầu không khí càng lúc càng bất thường, Cố phu nhân nóng nảy, đi qua kéo Diêu Mật nói: “Hôm nay là ngày nhập trạch đại hỉ, ít nói chuyện không quan trọng lại đi.”

“Khai tiệc!” Diêu Mật vội vàng phân phó, cười vui vẻ mời mấy vị trưởng bối ngồi vào ghế đầu, mình cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi vào ghế chủ tọa, đám Cố phu nhân ngồi kế bên.

Đoan quận vương và La Hãn cất lại tâm tư, trong bữa tiệc ân cần đủ kiểu, vừa gắp rau, vừa gỡ xương cá cho Diêu Mật, vừa trò chuyện với nàng, tóm lại, phải làm cho huynh đệ Tạ gia tức ói máu mới thôi.

Tạ Đằng quả thật rất bực dọc. Hai người này ngay trước mặt hắn lại dám xum xoe lấy lòng Diêu Mật, không biết sau lưng hắn còn làm thành cái dạng gì?

Cố phu nhân sai người đưa rượu và thức ăn cho mười vị thị vệ. Thật ra Cao công công nói cũng có lí, nếu không gả cho tướng quân, chọn trong mười người này làm con rể cũng không tồi.

Mười thị vệ được rượu và thức ăn, phái hai vị đi vào cám ơn Diêu Mật. Cũng là hai vị lang quân khôi ngô tuấn tú.

A, hai thị vệ này đẹp trai ha. Chọn làm chồng cũng chẳng thiệt gì. Diêu Mật đảo mắt, lập tức sai a hoàn bưng mâm bánh ngọt cho hai người.

Tạ Đằng mím chặt môi, nhìn thế nào cũng thấy hai thị vệ này càng nhìn càng đáng ghét.

Sử Tú Nhi đột nhiên nhớ đến trước kia nói cùng nuôi trai lơ với Diêu Mật, cũng đánh mắt nhìn hai thị vệ này mấy lần. Thoáng cái ngẩng lên, đã thấy Tạ Thắng liếc mắt qua đây, ánh mắt vô cùng hung dữ, liền hấp háy mắt với hắn, hừ hừ, đừng chọc bà, chọc bà bà nuôi trai lơ cho ngươi nhìn giờ.

Phạm Tinh cũng theo ánh mắt của Sử Tú Nhi nhìn hai thị vệ rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lập tức thấy Tạ Nam trừng mắt với nàng, liền cúi đầu, huynh hung dữ vậy làm gì? Huynh mang a hoàn đến dự tiệc còn không cho ta nhìn người khác sao?

Sử di nương đang dự tiệc, ngoắc tay gọi một bà tử tâm phúc đến dặn dò: “Lặng lẽ ra tiệm thuốc mua một bao bã đậu, lựa lúc người ta chưa phát hiện bỏ bã đậu vào trong trà, bưng cho ba vị a hoàn tướng quân mang tới, nhìn các nàng uống xong tới báo lại cho ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.