Diêu lão gia mệt nhọc cả đường lên kinh, hôm nay thấy Tạ Đằng lập tức phấn khởi, tối uống vài chén rượu, ngày hôm sau liền hơi đau đầu, ông biết ngày vui của con gái mình sắp tới, lúc này không nên sinh bệnh, liền vôi vàng nhờ Cố phu nhân mời đại phu đến xem bệnh.
Cố phu nhân sốt ruột, nói lại với đại tẩu là Sử phu nhân sai người đi mời đại phu. Sử phu nhân đương nhiên không dám chậm trễ, phái quản gia đi mời đại phu, rồi muốn đi vấn an Diêu lão gia, lại bị Cố phu nhân ngăn cản: “Cũng không có gì đáng ngại, ngay cả ta cũng hơi đau đầu, là tối hôm qua quá vui mừng, nhất thời muốn uống rượu, lại phải gió, nhiễm lạnh mà thôi. Đại phu tới kê hai thang thuốc là khỏi bệnh, đại tẩu cứ lo việc mình.”
Sử phu nhân nghe Cố phu nhân nói vậy, biết là bệnh nhẹ, cũng không để trong lòng, đi xử lí gia vụ. Lại cùng Sử di nương bàn bạc nên sắm đồ cưới cho Sử Tú Nhi như thế nào, cười nói: “Mặc dù không phải gả cho Đại tướng quân, nhưng là Nhị tướng quân, cũng không nên thất lễ.”
Hôm qua Sử lão gia lên kinh, Tạ Thắng nghe tin đến bái lạy, còn chính miệng cầu hôn, tảng đá trong lòng Sử di nương cuối cùng cũng rơi xuống, trò chuyện với Sử lão gia một đêm, mừng đến mức không biết làm thế nào cho phải. Lúc này nghe Sử phu nhân nói vậy, tất nhiên là trả lời: “So với phủ tướng quân, chúng ta chỉ là nhà nghèo cửa hẹp, thật không ngờ lại được một hôn sự như vậy. Lão gia nói, đồ cưới phải cố gắng mua thật tốt. Mặc dù không thể vượt qua Diêu Mật, nhưng cũng xấp xỉ mới được.”
Sử di nương nói vậy, Sử phu nhân hiểu rõ, Sử gia muốn tiêu một số tiền lớn để sắm của hồi môn cho Sử Tú Nhi, bà cười nói: “Y phục cưới đã may từ sớm, rất đẹp, không cần lo lắng. Chỉ là nữ trang trước đây của các ngươi, tuy lớn, tinh xảo, nhưng là đồ truyền từ mấy đời, đã lỗi thời. Phải nhanh chóng ra cửa hàng châu báu yêu cầu làm nhiều món trang sức thịnh hành cho hợp thời mói phải.”
Sử di nương cười trả lời: “Ta sáng sớm nay đã hẹn Cố phu nhân các bà ra ngoài đi dạo, chỉ là Diêu lão gia bị bệnh, Cố phu nhân không thể ra ngoài, nên ta hẹn Phạm di tới của hàng châu báu xem trước, nếu có kiểu đẹp sẽ đặt vài bộ.”
Các bà vừa trò chuyện xong, Phạm di đúng hẹn xuất phủ cùng Sử di nương.
Sử phu nhân lo việc nhà xong xuôi thì chạy tới phòng Phạm lão phu nhân nói chuyện phiếm, thấy a hoàn đang pha trà mới, liền cười nói: “Nghe hương rất thơm, chẳng hay là trà do Phạm lão gia mang lên kinh?”
Phạm lão gia là người nhà mẹ đẻ của Phạm lão phu nhân, mang rất nhiều đặc sản quê hương lên kinh, cũng mang thêm vài lạng trà Phạm lão phu nhân thích uống, Phạm lão phu nhân tất nhiên là vui mừng, nghe Sử phu nhân góp vui, liền trả lời: “Không phải con cũng có một phần sao, còn chưa pha?”
Có người trêu chọc: “Phần của Đại phu nhân sớm đã giấu kĩ rồi, mỗi khi uống phải lén lút ngồi trong phòng uống với Đại lão gia. Thường ngày không có Đại lão gia, cứ trực chạy đến bên người lão phu nhân nịnh nọt.” Nói xong tất cả mọi người cùng cười.
Mọi người nhờ hôn sự của tỷ muội Diêu Mật được thêm phong quang, ai ai cũng nở măt nở mày. Có vài con dâu nhân cơ hội này nịnh bợ Phạm lão phu nhân, nói bà phúc lớn, duyên mới tới trên người đứa cháu ngoại Diêu Mật, Diêu Mật được làm phu nhân tướng quân vân vân mây mây. Phạm lão phu nhân nghe xong rạng rỡ mặt mày.
Đang cao hứng trò chuyện, chợt nghe nhốn nháo ngoài cửa, Sử phu nhân nghe ra giọng nói của quản sự, không khỏi nhíu mày, vén rèm đi ra ngoài nói: “Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
Sắc mặt của quản sự rất tệ, ông vội vàng tiến lên nói: “Đại phu nhân, nguy rồi! Đại phu không chịu tới Cố phủ, phòng ngoài đang loạn hết cả lên.”
“Đây là sao?” Sử phu nhân cả kinh.
Quản gia đáp: “Ở Ngũ gia y quán, tất cả đại phu mượn cớ có việc không thể tới. Ta sinh nghi, đưa bạc cho một đại phu, lúc đó hắn mới nói, nữ nhi của thái y đứng đầu thái y viện đến y quán tuyên bố, cấm bọn họ đến cửa Cố phủ. Bọn họ nghĩ, kinh thành có nhiều đại phu, bọn họ không đi cũng có người khác đi, huống gì chỉ là bệnh nhẹ, không giống đi cứu người, bọn họ liền mượn cớ không tới.”
Sử phu nhân tái mặt, “Thỉnh đại phu khám bệnh, lại nói không liên quan đến mạng người không đi, nữ nhi của thủ viện (người đứng đầu viện) làm loạn cái gì? Chúng ta đắc tội với nàng khi nào?”
Phạm lão phu nhân nghe tiếng nói chuyện, cũng kêu người vào hỏi, nghe là không mời được đại phu thì vô cùng kinh ngạc, bà trách mắng: “Hồ đồ, nữ nhi thủ viện thái y viện sao lại càn quấy như vậy?”
Lúc này, Sử di nương và Phạm di ra ngoài đã trở về, sắc mặt cũng rất kém, chỉ nhỏ giọng nói: “Cố phủ rốt cuộc là đắc tội với ai? Mấy nhà châu báu vừa nghe đến tên của chúng ta, liền không dám nhận lời, này phải biết trách ai.”
Các bà vừa vào phủ, lập tức nghe quản gia nói mời đại phu, đại phu không chịu tới, mấy xấp vải đặt cách đây vài ngày, chủ tiệm bỗng đột nhiên tới cửa, nói là vải vóc hư hại không thể bán, xin trả lại tiền đặt cọc.
Diêu Mật nghe thầy thuốc không chịu tới thì biết ngay là có biến, vội vàng sai người đến phủ tướng quân gặp Tạ Đằng, để Tạ Đằng mời một vị quân y đến Cố phủ xem bệnh cho Diêu lão gia. Vừa dặn dò xong, Phạm lão phu nhân cho người đến mời nàng qua phòng. Nàng đến phòng Phạm lão phu nhân, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng đã ở đây, thấy nàng tới, Phạm Tinh không suy nghĩ thốt lên: “Tiểu Mật, quý nữ kinh thành hợp lại ức hiếp chúng ta! Nói chúng ta không xứng đáng làm phu nhân tướng quân.”
Nghe xong chuyện xảy ra, Diêu Mật tức giận nghiến răng, “Buồn cười, các nàng ấy hiếp người quá đáng. Lúc trước khi huynh đệ tướng quân đánh trận trên chiến trường, chúng ta ở phủ tướng quân sống cực khổ, mỗi ngày chờ tin tức, lại vì chuyện quyên quân tư mà sức đầu mẻ trán, các nàng ấy ở nơi nào? Bây giờ lại nói chúng ta không xứng đáng làm phu nhân tướng quân. Hợp lại tẩy chay Cố phủ, muốn làm cái gì đây chứ?”
Cố phu nhân nghe được tin cũng chạy tới, cả giận nói rằng: “Mặc dù chưa chính thức bái đường thành thân, nhưng lúc đó đã kính trà, có Đoan quận vương và La nhị gia làm chứng, hơn nữa hoàng thượng cũng phong cáo mệnh, bây giờ thành hôn chỉ là thực hiện nghi thức cuối cùng, các quý nữ ấy làm loạn cái gì?”
Sử Tú Nhi vò nát khăn tay, nói: “Trước kia chúng ta đến phủ tướng quân, thấy những quý nữ này hết vào lại ra phủ tướng quân, tướng quân lại chưa bao giờ để ý đến bọn họ. Chẳng lẽ lần này đánh trận trở về, tâm lí thay đổi, thích bọn họ chắc? Bọn họ nghĩ kiểu gì không biết?”
Phạm Tinh run run mở miệng: “Lẽ nào cứ để bọn họ như vậy?”
Diêu Mật trả lời: “Trong số những quý nữ ấy, có khác nhiều là thân quyến của Thái hậu nương nương.”
Cố phu nhân nghe xong, hơi kinh hãi. Huệ Tông hoàng đế vốn là hoàng thúc, bởi vì hai hoàng đế chất điệt bù nhìn băng hà, không tìm được người kế vị, thái hậu mới chọn ông, trên phương diện nào đó mà nói, là danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa cũng vì vậy, những việc quan trọng trong triều đình có một phần lớn do thái hậu nắm quyền quyết định. Những người phản đối tỷ muội Diêu Mật làm tướng quân phu nhân, ít nhiều gì cũng có quan hệ với thái hậu, lúc này mà làm loạn lên, chỉ sợ hoàng thượng khó có thể vì Diêu Mật làm chủ.
Diêu Mật cắn môi nói: “Bây giờ đã vậy, chỉ còn nước tiến cung đòi hoàng hậu nương nương phân xử.”
Mọi người lại suy nghĩ, ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào khác, bởi vậy lệnh người chuẩn bị, hộ tống Diêu Mật tiến cung.
Hoàng hậu nghe Diêu Mật cầu kiến, vội vàng sai người tuyên nàng vào cung.
Đợi Diêu Mật nói xong, hoàng hậu cũng hơi tức giận, quý nữ trong kinh càng ngày càng càn rỡ. Nhất thời lệnh người tuyên Đức Hưng quận chúa tiến cung nói chuyện.
Đức Hưng quận chúa nghe tuyên mình vào cung thì cùng quý nữ tìm kế sách, mọi người bàn bạc xong, tiễn Đức Hưng quận chúa ra cửa, đưa nàng lên ngựa.
Vào cung, hoàng hậu không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Những quý nữ ấy muốn thế nào?”
Trước kia Đức Hưng quận chúa hay lui tới phủ tướng quân, mọi người đều cho rằng nàng sẽ trở thành phu nhân tướng quân, không ngờ về sau lại sinh biến hóa, trên mặt nàng luôn lộ rõ vẻ tức giận, dù không hết sức thống hận Diêu Mật, nhưng cũng không muốn Diêu Mật sống yên ổn. Lần nàng quý nữ ầm ĩ một phần là do nàng châm ngòi, bởi vậy liền nói: “Các nàng ấy nói, trừ phi tỷ muội Diêu tiểu thư đoạt giải quán quân cuộc thi Bách Hoa trong mùa xuân sang năm, giành được giải tài mạo song toàn, bằng không, không xứng đáng trở thành phu nhân tướng quân.”
Triều Đại Ngụy từ khi khai quốc đến nay, cách mỗi ba năm, kinh thành sẽ tổ chức cuộc thi Bách Hoa, đến lúc đó, chỉ cần là những nữ tử chưa lập gia đình, mười ba tuổi trở lên, mười tám tuổi trở xuống, bất luận là nghèo hay giàu, đều có thể tham gia. Người đoạt giải nhất, ngoài giải thưởng giải tài mạo song toàn, còn được tiền và tặng phẩm. Từng có vài nữ tử đoạt giải nhất được lên làm quý phi, phu nhân nhà quyền quý, hoặc làm tướng quân phu nhân.
Cuộc thi Bách Hoa ba năm trước, vì bên ngoài xảy ra chiến tranh, bên trong bè đảng phân loạn, hoàng đế băng hà, tân hoàng kế vị vân vân và mây mây nên phải ngừng lại. Lần này Tạ Đằng chiến thắng trở về, cả nước hân hoan, liền có người dâng sớ đề nghị năm sau tổ chức lại cuộc thi Bách Hoa, tân hoàng phê chuẩn. Mọi người tất bật chuẩn bị.
Hiện giờ hoàng hậu nghe Đức Hưng quận chúa nói vậy, hiểu được, toàn bộ quý nữ là muốn mượn cớ khiêu chiến tỷ muội Diêu Mật, nếu Diêu Mật không chấp nhận, việc này khó mà suôn sẻ.
Một nơi khác, Tạ Đằng cũng nghe được chuyện quý nữ liên kết tẩy chay Cố phủ, không khỏi cau mày, tức tốc chạy sang Cố phủ vấn an Diêu lão gia, nghe quân y nói Diêu lão gia không có gì đáng ngại thì yên lòng, nói: “Nhạc phụ không phải lo lắng, mọi chuyện đã có ta.”
Chiều muộn, Diêu Mật xuất cung, nghe nói Tạ Đằng tới, lại không chịu đi gặp, chỉ đến gặp Phạm lão phu nhân và Cố phu nhân bọn họ, nói rằng đã đồng ý tham gia cuộc so tài Bách Hoa.
Phạm lão phu nhân hít một hơi lạnh, sau đó nói: “Vòng loại cuộc thi Bách Hoa quy cách nghiêm ngặt, cuối cùng chỉ còn một trăm quý nữ tham gia đấu bán kết. Đấu bán kết tổng cộng có mười màn, mỗi màn loại mười nữ tử, tới cuối cùng còn lại mười nữ tử tham gia chung kết. Có thể lọt vào mười người đứng đầu đều là tài mạo hơn người. Các con có thể lọt vào mười người cũng không tệ, nhưng muốn đoạt giải quán quân, sợ rằng không dễ.”
Diêu Mật cười cười trả lời: “Chỉ có thể thi đấu hết sức, có thể đứng nhất hay không, phải xem ý trời. Còn những chuyện khác, tới đâu hay tới đó.”
Sử Tú Nhi và Pham Tinh kéo Diêu Mật sang một bên, thì thầm: “Tiểu Mật, trước kia chúng ta đã thương lượng, nếu kinh đô tổ chức cuộc thi Bách Hoa, chúng ta nhất định phải vừa ăn vừa xem cho đã mắt, chứ đâu phải đi thi. Nhưng chúng ta thua thì sao? Lẽ nào không lấy chồng?”
“Sao có thể như vậy?” Diêu Mật lặng lẽ trả lời: “Chúng ta đoạt giải nhất tất nhiên sẽ khiến đám quý nữ ấy tâm phục khẩu phục, nếu không được, thì lừa huynh đệ tướng quân bỏ trốn về quê chúng ta thành thân, không để bọn họ dính vào. Sau khi sinh em bé sẽ về kinh. Đến lúc đó, đám quý nữ nhiều chuyện này chắc chắn đã lấy chồng.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghĩ nghĩ, cười nói: “Được, nếu thua thì lừa huynh đệ Tạ gia bỏ trốn, cho đám quý nữ ấy tức hộc máu mà chết.”
Diêu Mật: “Không sai. Trận này, chúng ta phải giữ liên lạc chặt chẽ với huynh đệ Tạ gia, trước tiên làm bọn họ hôn mê, sau đó bắt cóc.”
Diêu Mật không biết rằng, Tạ Đằng lúc này đang đứng ngoài cửa, từng lời của nàng hắn nghe không sót một câu, khóe miệng thoáng chốc cong lên, đến đây, đến đây mê ta đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]