Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó, Diêu Mật gõ cửa phòng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người sốt ruột bàn bạc suốt cả đêm.

Nhớ lúc đầu, các nàng bị huynh đệ Cố gia ghét bỏ, sau đó suy nghĩ chẳng ra làm sao tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn, muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, không ngờ may mắn có duyên, đầu tiên là các nàng được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa tôn nữ, sau đó hiến thân cho huynh đệ Tạ gia, mới được như ngày hôm nay. Hiện giờ chỉ cần chờ huynh đệ Tạ gia đặt sính lễ, dùng kiệu hoa đỏ thẫm nghênh các nàng vào phủ tướng quân, các nàng sẽ chính thức là phu nhân tướng quân. Thế nhưng hôm nay chứng kiến thái độ của Linh Chi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, thì nhân ra rằng, các nàng suy nghĩ quá đơn giản.

Diêu Mật kể chuyện đêm nay mang quần áo tới phòng Tạ Đằng, lại phát hiện Linh Chi nấp trong tủ quần áo, mà Tạ Đằng lại nói dối nàng. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập tức lòng đầy căm phẫn, thiếu chút nữa đập bàn, các nàng mặc dù chưa chính thức bái đường thành thân với huynh đệ Tạ Đằng, nhưng Tạ Đoạt Thạch đã uống trà nhận cháu dâu do các nàng kính, hoàng đế cũng phong các nàng là cáo mệnh phu nhân, ngay cả người ngoài cũng thừa nhận thân phận của các nàng, Linh Chi sao lại dám làm như vậy? Là coi thường gia thế của Diêu Mật, hay ỷ vào chỗ dựa là Tạ Đằng?

Diêu Mật thấy các nàng nổi giận, cơn tức tích tụ trong lòng của bản thân lại tiêu đi vài phần, nàng cười nói: “Ta vừa nghe có chuột, chỉ nằm lỳ trên giường, sợ đến không dám nhúc nhích, dè đâu vừa mở mắt, lại thấy qua khe hở dưới bàn, dưới đất có một đường phản quang nhỏ kéo dài thẳng tới trước tủ quần áo, lại nhìn chén cháo trên bàn, lúc này mới ngộ ra, cái đường nhỏ kia, là do nước cháo nhỏ xuống đất. Linh Chi rõ ràng là cố tình để ta biết, trốn trong tủ, không phải là chuột gì, mà là nàng. Buổi chiều đầu tiên Tạ Đằng hồi phủ, đã giấu a hoàn trong tủ quần áo, sau này còn không biết thế nào nữa đây?”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lo lắng, thời gian các nàng chung sống với Tạ Thắng và Tạ Nam quá ngắn, tình cảm chưa sâu, càng không thể so với Diêu Mật bẩm sinh có dung mạo giống Tạ Vân, nếu Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng ra chiêu, các nàng sợ không có phần thắng.

Có một quy tắc ngầm thế này, những a hoàn hầu hạ bên người đàn ông, có thể hầu hạ trên giường. Một khi các nàng hầu hạ trên giường, có em bé, chuyện này thật đúng là không tốt.

Diêu Mật bóp trán nói: “Dựa vào tướng mạo và thân phận địa vị của tướng quân, muốn quyến rũ hắn, không chỉ có mình Linh Chi. Phòng được Linh chi, cũng không phòng được người khác.”

Sử Tú Nhi ngẩn ngơ: “Vậy phải làm sao?”

Diêu Mật thở dài, ngửa đầu nói: “Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là làm cho tướng quân thích ta, yêu đến chết cũng không buông, không thể bỏ ta, nếu như vậy, những nữ nhân khác đều là mây trôi. Nhưng chuyện này, sao mà có thể?”

Phạm Tinh ngây ngốc hỏi: “Tướng quân không thích tỷ sao?”

Diêu Mật che mặt trả lời: “Hắn lúc trước vì phải xuất chinh, nóng lòng lưu hậu, tất nhiên là tình cảm dịu dàng, nói năng cũng rất dễ nghe. Nhưng ở trong lòng hắn, chỉ sợ ta còn không bằng a hoàn kia ấy!”

Phạm Tinh gật đầu: “Còn Lý Phượng kia nữa, tuy nói là làm a hoàn, thứ nhất gia thế của nàng tốt hơn ta, thứ hai nàng cũng có một tên công thần, ngày hôm nay nhìn thấy, còn không thèm để ta vào mắt, mà Tạ Nam cũng chẳng tỏ thái độ gì.”

Sử Tú Nhi đập bàn quát: “Chúng ta không được bi quan, phải vạch mưu thật tốt vào, bọn họ còn chưa thích chúng ta đấy!”

Diêu Mật nhìn trộm Sử Tú Nhi rồi nói: “Thật ra tỷ muốn nói, tỷ có biện pháp khiến Tạ Thắng quyết một lòng với tỷ rồi đúng không?”

Phạm Tinh nghe xong thì đập Sử Tú Nhi một cái: “Sử tỷ tỷ nói mau!”

Sử Tú Nhi đẩy tay Phạm Tinh ra, lè lưỡi nói: “Tiểu Tinh ơi, muội dù có sốt ruột, cũng đừng dùng nhiều sức như vậy chứ.” Nói xong thì xoa cổ, thấy Phạm Tinh nịnh nọt bóp vai cho nàng, lúc này mới nói: “Các muội đã quên biệt viện Tây Sơn?”

Diêu Mật và Phạm Tinh vừa nghe xong liền tỉnh táo tinh thần, cười nói: “Đúng ha, sao lại quên mất nó chứ?”

Mấy vị ma ma ở Tây Sơn biệt viện là từ trong cung đi ra, trong đó có một vị là Tô ma ma, từng hầu hạ qua hai đời hoàng hậu, những cô gái muốn gả chồng, chỉ cần được bà chỉ điểm mấy chiêu, liền có thể ôm phu quân vào tay. Nếu bàn về chuyện lí giải tâm lí nam nhân, khắp kinh thành này, không người nào có thể so được với Tô ma ma. Tương truyền rằng, a cô trong Hồng Lâu cũng muốn học bà mấy chiêu, lại bị bà đánh đi. Việc này chẳng biết là thật hay giả, nhưng có thể thấy được, trong tay Tô ma ma có thuật “Ngự nam”.

Lại nói đến Tạ Đằng sau một đêm mộng xuân, trời vừa sáng đã tỉnh lại, không cần người hầu, tự chỉnh đốn bản thân rồi ra khỏi phòng, chạy tới sảnh trước nhưng không nhìn thấy tỷ muội Diêu Mật, chỉ có Cố phu nhân các bà bận rộn ở đại sảnh, lập tức hỏi: “Tiểu Mật đâu rồi?”

Cố phu nhân thấy hắn mới ngủ dậy, vội vàng sai a hoàn bày điểm tâm sáng, cười nói: “Lúc tướng quân xuất chinh, các nàng lên miếu cầu xin phù hộ, nay tướng quân thắng trận trở về, các nàng muốn sáng sớm tự mình lên miếu lễ tạ.”

Một lát sau, Tạ Đoạt Thạch cùng Tạ Thắng và Tạ Nam cũng đi ra, bốn ông cháu ngồi dùng điểm tâm, mời đám người Cố phu nhân ngồi xuống cùng dùng bữa, nhưng Cố phu nhân các bà cười khước từ, nói: “Trời đang lạnh, thức ăn vừa để xuống sẽ không còn hơi nóng. Chúng ta cũng không chờ, từ sớm đã dùng điểm tâm. Vì sợ lão tướng quân và tướng quân một đường mệt nhọc, cũng không dám quấy rầy. Không ngờ lão tướng quân và tướng quân lại thức dậy thật sớm.”

Đang nói chuyện, Linh Chi cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lại nhảy tới giành hầu hạ, vội vàng cầm chén múc cháo cho ông cháu Tạ Đoạt Thạch, niềm nở gắp thức ăn.

Đám người Cố phu nhân nhìn nhau, mỉm cười cáo lui. Các bà là thông gia của phủ tướng quân, là tới giúp một tay, không phải tới làm quản gia làm a hoàn, ba người Linh Chi muốn giành làm a hoàn, các bà không cản trở, cũng không cần phải bày ra dáng vẻ như lâm đại địch ở bên cạnh giám thị.

Tạ Đằng lại có chút không yên lòng, sáng nay thức dậy, phát hiện có một vệt nước cháo bên tủ quần áo, Tiểu Mật nàng, chẳng lẽ phát hiện ra rồi? Đợi nàng trở về, phải giải thích đàng hoàng mới được.

Lúc này, tỷ muội Diêu Mật đã ở trong miếu dâng hương xong, chọn đường đi đến Tây Sơn biệt viện, cầu kiến Tô ma ma.

Thân phận của tỷ muội Diêu Mật bây giờ đã khác biệt, Tô ma ma vừa nghe các nàng cầu kiến thì nào dám chậm trễ, đích thân ra đón, cười nói: “Ngọn gió nào đã thổi ba vị phu nhân tướng quân tới đây?”

Tỷ muội Diêu Mật trước đây đã gặp Tô ma ma, lúc này cười đáp lời: “Ma ma đừng giễu cợt chúng ta. Có thể tới nơi này, tất nhiên là có việc cầu ma ma giúp đỡ.”

Vừa nói chuyện, đoàn người vào tĩnh thất, có a hoàn tới dâng trà, sau khi hàn huyên vài câu, a hoàn lui xuống, lúc này Diêu Mật mới nói rõ mục đích các nàng tới đây.

Tô ma ma tất nhiên là biết các nàng đến đây với ý gì, chỉ lẳng lặng nghe xong, mới cười lên tiếng: “Nam tử nổi danh kinh đô này, lão thân đều biết. Nếu nói là huynh đệ tướng quân, thật sự là những vị phu quân ngàn dặm mới tìm được. Nhưng nam nhân mà, không thể quá chiều chuộng, hễ chiều chuộng sẽ gặp chuyện không may. Muốn trách, chỉ có thể trách chiến tranh bao năm qua, làm chết quá nhiều nam giới. Bây giờ con gái nếu như không chủ động, thì muốn có một vị hôn phu, còn khó hơn lên trời. Giống như tướng quân với thân phận và địa vị bậc này, đừng nói là bây giờ, cho dù đến sáu mươi tuổi, cũng có cả đám nữ tử đổ xô vào. Ba vị phu nhân muốn phòng ngừa là phải.”

Lời của Tô ma ma đánh thẳng vào suy nghĩ trong lòng Diêu Mật các nàng, chẳng lẽ không đúng sao? Trước đây các nàng cũng nghĩ tới Tạ Đoạt Thạch như vậy mà! Bây giờ huynh đệ Tạ Đằng thắng lợi hồi kinh, không biết bao nhiêu cô nương bắt đầu rục rịch, tính ra mà nói, uy hiếp của đám Linh Chi đối với các nàng cũng không quá lớn.

Tô ma ma thấy các nàng có cảm giác nguy cơ, liền cười cưởi giảng dạy một ít chiêu, nói thêm: “Nữ tử bất kể là như thế nào, trước hết phải yêu chính mình, tự tôn tự ái. Nếu ngay cả mình còn không thương bản thân mình, sao có thể chờ đợi người đàn ông toàn tâm toàn ý phủ phục mình? Kiêng kị nhất là ở trước mặt đàn ông quyến rũ lấy lòng họ, không có một chút chủ kiến. Cơ bản mà nói, nam nhân đều không tự trọng, cần phải hành hạ, nữ tử khó cưới vào tay, mới biết quý trọng. Nếu dễ dàng đạt được, bọn họ liền không để vào mắt. Cho dù bái đường thành thân, cũng muốn chút mới mẻ đa dạng, như đổi trang phục, đổi tư thế, đã thế thì sẽ không thể thay đổi. Bây giờ chưa chính thức bái đường thành thân, có rất nhiều biện pháp để nhử bọn họ.”

Nói đến chuyện này, tỷ muội Diêu Mật cũng không màng xấu hổ, lấy nghi ngờ của bản thân ra hỏi thăm.

Phạm Tinh xấu hổ rụt rè nói: “Ta cũng muốn, thế những mẹ ta kể, nếu chỉ nhử bọn họ thôi, nữ nhân khác sẽ nhân cơ hội xen vào, đến lúc đó lại không ổn.”

Tô ma ma thấy trong ba người, Phạm Tinh là ngại ngùng nhất, không thể không chỉ bảo vài câu, cười nói: “Mặc kệ là phu nhân đã nhử hay chưa nhử, đều sẽ có nữ nhân khác đi quyến rũ Tam tướng quân. Nhưng nếu trêu ngươi nhử hắn, phu nhân sẽ cao quý hơn nữ nhân khác nhiều, không nhử, phu nhân sẽ cùng một dạng với nữ nhân khác.”

Phạm Tinh biết tình cảm giữa mình và Tạ Nam chỉ bình thường thôi, nếu không phải trước khi xuất chinh hiến thân, Tạ Nam sẽ không nhớ nàng, xem nàng là một người như bao người khác. Trong lòng vô cùng băn khoăn, hỏi lần nữa: “Phải nhử thế nào?”

“Nhử nam nhân ham muốn chuyện này, có rất nhiều phương pháp. Để ta nói cho phu nhân biết vài phương pháp thường dùng.” Mặt Tô ma ma cười tươi thành đóa hoa cúc, cúi đầu thì thầm bên tai Phạm Tinh.

Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng vội vàng tiến tới nghe.

Sau nửa ngày, tỷ muội Diêu Mật thu được không ít kiến thức. Tô ma ma lại nói: “Lòng người dễ thay đổi, những gì có thể nói với các phu nhân, chỉ là một ít như vậy. Còn lại, phải do các phu nhân tự tìm hiểu. Nếu còn muốn thảo luận, ngày sau cứ đến biệt viện Tây Sơn đây.”

Thấy Tô ma ma không giấu diếm, tỷ muội Diêu Mật tất nhiên là cảm kích. Tô ma ma thấy các nàng cảm ơn thì cười ha ha: “Các phu nhân kì thực đã thành truyền kì, huynh đệ tướng quân nếu phụ các phu nhân, e rằng dân chúng sẽ không tha cho bọn họ.”

“Truyền kì cái gì?”

Tô ma ma thấy vẻ mặt nghi ngờ của các nàng, cười cười trả lời: “Mặc dù các phu nhân là thân thích Cố phủ, nhưng Cố phủ ở kinh thành không quyền quý như các nhà khác. Lại nói đến dòng dõi nhà các phu nhân, thậm chí không so được với Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng. Nhưng duyên sinh khiến các phu nhân có thể thành đôi với huynh đệ tướng quân, tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn. Tin tướng quân bọn họ giành thắng lợi truyền tới, chuyện kể ở bên ngoài, đã có người biên soạn thành một câu chuyện, tên là ‘Kì duyên kí’, nội dung là kể về những chuyện xưa nay của các phu nhân.”

Tỷ muội Diêu Mật cả kinh, hỏi Tô ma ma: “Có chuyện như vậy thật sao?”

Tô ma ma gật đầu: “Bởi vậy, các phu nhân không nên tự ti.”

Từ Tây Sơn biệt viện đi ra, Diêu Mật trầm ngâm cả buổi, sau đó mới nói với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Chúng ta dù sao vẫn chưa chính thức bái đường thành thân với tướng quân bọn họ, trở về thì thu dọn đồ đạc đi thôi!”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh gật đầu: “Đúng vậy, phải nhanh chóng về nhà.” Muốn cưới các nàng, phải tam sính lục lễ chu đáo dâng tới cửa cầu hôn, phải khiến các nàng vui vẻ mới được.

Hôn sự thế này, từ đầu đã là không xứng đôi, các nàng lại tự hạ mình, sẽ thấp hơn một cái đầu. Chỉ có ngẩng đầu lên, để huynh đệ Tạ gia đi cầu hôn, các nàng mới cao quý vinh hiển. Sau khi xuất giá, mới có uy. Còn đám Linh Chi, đó là huynh đệ Tạ gia chọc phải phiền phức, tùy bọn họ giải quyết, các nàng không cần phải ra tay.

Đến khi tỷ muội Diêu Mật hồi phủ, huynh đệ Tạ Đằng đã vào cung sự yến tiệc. Diêu Mật kêu quản gia lên, giao sổ sách cho hắn, lại dặn dò một phen, rồi về phòng tự mình thu dọn đồ đạc.

Cố phu nhân nghe xong lời của Diêu Mật, cũng không phản đối, chỉ sai một bà tử biết ăn nói đến bẩm báo cho Phạm lão phu nhân, để Phạm lão phu nhân phái người tới đón các nàng.

Trải qua chuyện đêm hôm qua, Linh Chi cứ đinh ninh rằng Diêu Mật sẽ tìm cách đối phó nàng, sớm đã cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bàn bạc chu đáo, chỉ đợi Diêu Mật phát giận, sẽ tới phòng chứa củi thắt cổ làm ầm lên. Không ngờ đợi một đêm mà không thấy Diêu Mật ra tay, lại nghe được tin các nàng dọn đồ về Cố phủ, không khỏi mừng rỡ, tốt nhất là đi luôn đừng trở lại, hừ hừ!

Phạm lão phu nhân là một người có hiểu biết, nghe được tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, sớm đã sai người đến đón, lại sai người quét dọn sương phòng, rồi dặn dò vài người con dâu trong nhà ít câu, lúc này mới yên lòng lại.

Không lâu sau, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đến đón các nàng về phủ.

Tới tối, huynh đệ Tạ Đằng dự tiệc trong cung trở về, cách ngoài cửa lớn phủ tướng quân không xa, chỉ thấy ba dáng người xinh đẹp xách đèn lồng đứng chờ, không khỏi xúc động, giục ngựa chạy tới.

Tạ Đằng cưỡi ngựa tới tới cửa, đập vào mắt là khuôn mặt chào đón của Linh Chi, trong nháy mắt ý cười trên khóe miệng đã biến mất, tung người xuống ngựa, hỏi: “Tiểu Mật đâu?”

Linh Chi cẩn thận liếc nhìn Tạ Đằng, hành lễ nói: “Ba vị phu nhân đã về Cố phủ.”

Tạ Đoạt Thạch xuống ngựa sau Tạ Đằng, nhìn có chút hả hê nói: “Cháu dâu chạy rồi hả?”

“Về nhà mẹ đẻ, không phải chạy!” Tạ Đằng sửa từ cho Tạ Đoạt Thạch, ngẩng đầu thấy Tạ Thắng và Tạ Nam dừng ngựa ở phía sau thì xoay người lại, nói với bọn họ với vẻ vô cùng đau thương: “Này, vợ các đệ chạy mất rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.