Dạ Thự. (Năm ngày sau.)
Màn đêm buông xuống. Căn phòng có màu trắng tinh khiết mang chút ấm áp ngày nào giờ trở nên lạnh lẽo buốt giá.
Trong phòng ngủ chính. Man Cảnh Ân ngồi dựa người vào đầu giường, mái tóc đen xõa xuống che đi ánh mắt, gương mặt cương nghị lạnh nhạt cực điểm, áo sơ mi đen có chút lộn xộn để lộ vòm ngực rắn chắc, bộ dạng tuy chật vật nhưng mang theo sự quyến rũ tiêu sái.
Cửa phòng bổng mở ra. Một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn điển hình của người dân Hy Lạp, đôi mắt xanh lục, dáng người cao ráo hơi gầy đi vào, vừa thấy Man Cảnh Ân, hắn thở dài nhưng vẫn cung kính lên tiếng.
“Lão đại.”
Man Cảnh Ân không động đậy, ngồi yên một chỗ, cất giọng lạnh nhạt. – “Có tin tức gì chưa?”
Người thanh niên cúi đầu. – “Thuộc hạ đã cho những thợ lặn xuất sắc tìm ở nơi sâu nhất nhưng không tìm được … lão đại, thuộc hạ đoán Kha tiểu thư chưa chết.”
Đã tìm đúng năm ngày năm đêm, hơn hai mươi tên thợ lặn thay phiên nhau lặn sâu tìm người nhưng ngay cả một miếng vải trên người Kha Nhi cũng không thấy, nếu đã không thấy xác vậy tức là Kha Nhhi còn sống.
“Tiếp tục tìm kiếm … bên Bradley và Kiến Ngụy thì sao?”
“Kiến Ngụy không rõ tung tích, Bradley trở về Tam giác vàng, người bên chúng ta không thể phá bỏ hiệp nghị ban đầu.” – Người thanh niên khó xử nói.
Hiệp nghị ngày trước đưa ra là giữa Trung Đông cùng Tam giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hoac-vo-hinh/2474045/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.