Chương trước
Chương sau
"Ta… Ta khi đó… Khi đó phụ hoàng muốn chôn sống, đương nhiên ta phải phản kháng a! Nếu không, ta sớm thành đống xương trắng rồi! Cũng mày người ta… Khụ khụ, không có chuyện gì…" Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, chờ đợi bị phê bình.
Nghe vậy, Mạc Ly Hiên nghiêng nghiêng mặt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đôi mắt cô đơn của phụ vương nó…
Mạc Kỳ Hàn không khỏi thấy buồn cười, dắt tay Lăng Tuyết Mạn, nói: "Trẫm dẫn nàng trượt băng một lần, được không?"
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn vui mừng kích động, "Được được, hiếm khi chàng rãnh rỗi theo ta, cầu cũng không được!"
Nhìn Lăng Tuyết Mạn không chút che giấu vui vẻ, Mạc Kỳ Hàn thỏa mãn nhếch khóe môi lên, "Được."Nói xong, nghiêng đầu, nhìn Mạc Ly Hiên như có điều suy nghĩ, nói: "Hiên nhi, con mang theo nha đầu Hoắc gia cùng nhau trượt thôi."
"Dạ, phụ hoàng!" Mạc Ly Hiên cười lên tiếng.
Nhìn hai bóng dáng tay trong tay, nụ cười trên mặt Mạc Ly Hiên dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành bình tĩnh, thậm chí, cô đơn lãnh tình.
Trên băng, hai chân Mạc Kỳ Hàn vững như chì, tay cầm hai tay của Lăng Tuyết Mạn, cổ tay dùng lực, Lăng Tuyết Mạn trượt vòng quanh hắn, chưa bao giờ kích thích như vậy, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn oa oa kêu to, "Ha ha ha… Ha ha ha…"
Hoắc Băng Nghi ngửa mặt lên, tay nhỏ bé đưa ra, lôi kéo ống tay áo Mạc Ly Hiên đang có chút mất hồn, hâm mộ nói: "Ly Hiên ca ca, ca có thể dẫn chơi ta như vậy không?"
"Không được, nội lực ta không đủ, hai chân không thể ổn định trên mặt băng giống như phụ hoàng, sẽ làm hai người cũng ngã xuống." Mạc Ly Hiên hoàn hồn, nhàn nhạt lắc đầu.
"A, vậy Ly Hiên ca ca dẫn Băng Nghi trượt giống như mới vừa rồi, được không?" Hoắc Băng Nghi thất vọng nho nhỏ, quyết định hạ thấp yêu cầu.
Mạc Ly Hiên trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ gật đầu, "Được."
Sau nửa canh giờ, Lăng Tuyết Mạn mệt mỏi thảm, rốt cuộc khoát tay một cái nói: "Không chơi nữa, ta muốn nghỉ một lát."
"Hiên nhi, trẫm cùng mẫu hậu con đi Cúc Thủy Viên nghỉ một lát." Mạc Kỳ Hàn nói.
Mạc Ly Hiên chắp tay mỉm cười nói: "Dạ, phụ hoàng, nhi thần sẽ lệnh cho phòng ăn chuẩn bị vài món phụ hoàng và mẫu hậu ưa thích đem đến!"
"Chuẩn bị chút cháo tổ yến cùng trứng muối thịt nạc là được." (tổ yến lận đó anh Hàn. Anh có biết một kg giá bi nhiêu không?)
"Dạ."
Đây là lần đầu tiên Mạc Kỳ Hàn dắt tay Lăng Tuyết Mạn thoải mái đi tới cửa chính của Cúc Thủy Viên, nhớ tới đoạn thời gian bọn họ vụng trộm, không khỏi mỉm cười, "Mạn Mạn, thích cuộc sống trước kia, hay là bây giờ?"
"Ừ… Đương nhiên là hiện tại a! Trước kia ban ngày ta không thấy được chàng, buổi sáng rời giường liền bắt đầu trông mong đêm tối, đến đêm tối, lại lo lắng đêm trôi qua quá nhanh, ha ha, bây giờ có thể mọi lúc mọi nơi ở chung với chàng, thật tốt! Hơn nữa, hiện tại cũng không còn có người dám nói ta là quả phi khắc phu khắc tử rồi!" Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, khuôn mặt tươi cười, nói.
"Cái lời đồn đó tự sụp đổ rồi!"
Mạc Kỳ Hàn nói xong, đẩy cửa ra, hai người vào nhà, vòng qua bình phong thì Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dừng bước lại, chỉ vào vách tường nói: "Trẫm mỗi đêm tới tìm nàng, chính là từ nơi này tiến vào, cho nên là im hơi lặng tiếng, ai cũng không phát hiện được."
"Hừ, bại hoại! Hại ta lo lắng hãi hùng, cứ cho là chàng đánh nha hoàn của ta ngất xỉu!" Lăng Tuyết Mạn nũng nịu một tiếng, quăng tay Mạc Kỳ Hàn đi vào nội thất, nhìn cắn phòng nàng ở hai năm, trong lòng không khỏi cảm khái, bố trí vẫn như trước kia, ngày ngày có nha hoàn quét dọn, hút hít mũi, liền nghe đến mùi đàn hương nhàn nhạt, không khỏi hơi vểnh khóe miệng, miễn cưỡng nằm xoài trên giường, thoải mái tự tại cực kỳ, "Lại trở về!" Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
"Ha ha!"
Cười khẽ một tiếng, Mạc Kỳ Hàn nghiêng người lấn trên môi Lăng Tuyết Mạn, tà tà cười nói: "Trẫm nhớ được… Cùng nàng thân thiết, sau đó ở trong thân thiết sinh ra tình cảm, sau đó từng ngày bị nàng bắt làm tù binh, ăn sạch sành sanh."
"Ha ha… Ha ha…" Trên má Lăng Tuyết Mạn nhuộm hồng, ngượng ngùng cười không ngừng, tay nhỏ bé leo lên gáy Mạc Kỳ Hàn, giễu giễu: "Là chàng đem ta ăn sạch sành sanh mới đúng, ừ, còn ra hai đứa con!"
"Ừ? Thế nào? Trẫm vẫn còn thấy ít! Thân thể nàng không dễ thụ thai, trẫm còn phải cố gắng nữa mới được, tranh thủ sớm ngày mang thai hoàng nhi." Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, nói xong, liền cố gắng, lưỡi linh xảo chui vào trong miệng Lăng Tuyết Mạn, một đôi bàn tay không an phận cũng đã xôn xao…
"Oa oa… Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn ưm một tiếng, vội vặn mặt Mạc Kỳ Hàn qua, hổn hển sẳng giọng: "Ban ngày liền khởi sắc tâm? Một lát nha hoàn hoặc là Hiên nhi mang đồ tới, vậy làm sao?"
Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, nói: "Trẫm không cho vào cửa, ai dám đi vào? Trẫm chỉ muốn ở trên giường này ôn lại một lần, đừng cự tuyệt trẫm, bảo bối…"
"Tình nhân, chàng không để cho người ta đi vào, người ta càng biết chúng ta làm chuyện xấu, vậy càng lúng túng!" Lăng Tuyết Mạn cũng rối rắm, gương mặt nhăn nhó.
"Vậy trẫm tốc chiến tốc thắng, được đi?" Mạc Kỳ Hàn bất mãn trả lời một câu, một tay liền vung váy Lăng Tuyết Mạn lên, hôn lên môi của nàng, để tránh cả hai không nhịn được rên rỉ ra tiếng…
Hắn cấp tốc di chuyển, cường đại đánh thẳng vào phía dưới, nàng kêu không ra tiếng, chỉ có thể bắt lấy bả vai hắn, hưởng thụ vui thích giờ khắc này…
Quả nhiên, khi bọn họ kết thúc không bao lâu, cả hai còn chưa mặc áo xong thì ngoài cửa liền vang lên giọng của Mạc Ly Hiên, "Khởi bẩm phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần đưa cháo đến rồi!"
Gương mặt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đỏ ửng, trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn vẫn đang bật cười, luống cuống tay chân buộc lại áo, sửa sang lại váy, lại chạy đến trước gương trang điểm sửa lại đầu tóc rối bời, quay trở lại, Mạc Kỳ Hàn vẫn đang thong thả ung dung sửa sang lại áo bào, Lăng Tuyết Mạn giảm thấp giọng thúc giục: "Chàng nhanh lên một chút a! Hiên nhi vẫn chờ!"
"Vội cái gì?" Mạc Kỳ Hàn bĩu môi, xác định hai người mặc xong, lúc này mới nâng cao giọng nói:"Hiên nhi, vào đi!"
Mạc Ly Hiên đi vào phòng, để khay xuống, tự mình múc hai chén nhỏ, nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, mời dùng!"
Lăng Tuyết Mạn có chút không tự nhiên, mặt đỏ hồng, không dám nhìn Mạc Ly Hiên, bưng một chén lên ăn.
Mạc Kỳ Hàn thầm than một hơi, ưu nhã nâng muỗng nuốt xuống, sau đó khẽ cười: "Hiên nhi, con cũng ăn chút đi."
"Tạ phụ hoàng, nhi thần nhìn phụ hoàng mẫu hậu dùng bữa là được." Mạc Ly Hiên lắc đầu một cái, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn vào màn lụa, giường có chút xốc xếch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.