"Ta… Ta khi đó… Khi đó phụ hoàng muốn chôn sống, đương nhiên ta phải phản kháng a! Nếu không, ta sớm thành đống xương trắng rồi! Cũng mày người ta… Khụ khụ, không có chuyện gì…" Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, chờ đợi bị phê bình.
Nghe vậy, Mạc Ly Hiên nghiêng nghiêng mặt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đôi mắt cô đơn của phụ vương nó…
Mạc Kỳ Hàn không khỏi thấy buồn cười, dắt tay Lăng Tuyết Mạn, nói: "Trẫm dẫn nàng trượt băng một lần, được không?"
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn vui mừng kích động, "Được được, hiếm khi chàng rãnh rỗi theo ta, cầu cũng không được!"
Nhìn Lăng Tuyết Mạn không chút che giấu vui vẻ, Mạc Kỳ Hàn thỏa mãn nhếch khóe môi lên, "Được."Nói xong, nghiêng đầu, nhìn Mạc Ly Hiên như có điều suy nghĩ, nói: "Hiên nhi, con mang theo nha đầu Hoắc gia cùng nhau trượt thôi."
"Dạ, phụ hoàng!" Mạc Ly Hiên cười lên tiếng.
Nhìn hai bóng dáng tay trong tay, nụ cười trên mặt Mạc Ly Hiên dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành bình tĩnh, thậm chí, cô đơn lãnh tình.
Trên băng, hai chân Mạc Kỳ Hàn vững như chì, tay cầm hai tay của Lăng Tuyết Mạn, cổ tay dùng lực, Lăng Tuyết Mạn trượt vòng quanh hắn, chưa bao giờ kích thích như vậy, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn oa oa kêu to, "Ha ha ha… Ha ha ha…"
Hoắc Băng Nghi ngửa mặt lên, tay nhỏ bé đưa ra, lôi kéo ống tay áo Mạc Ly Hiên đang có chút mất hồn, hâm mộ nói: "Ly Hiên ca ca, ca có thể dẫn chơi ta như vậy không?"
"Không được, nội lực ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410893/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.