Chương trước
Chương sau
Đại sảnh của khách điếm.
Bốn người Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà, Lăng Tuyết Mạn, Mạc Hương Kỳ ngồi xuống, trên bàn bày thức ăn do khách điếm chiêu đãi, bốn người chạy một ngày đường, vào lúc này đều đói, vì vậy, ăn say sưa ngon lành.
Râu cá trê trở về tìm thư, năm thủ hạ bị Thiên Cơ lão nhân đá một cước, ném tất cả đi vào, quỳ gối chờ đợi râu cá trê trở về.
Trong hành lang còn có mấy bàn khách, bao gồm ông chủ, tiểu nhị đều giương mắt nhìn nhìn một bàn của Lăng Tuyết Mạn, không thể tin được Lăng Chí Hùng cùng thủ hạ lâu la xưng bá trấn Trà Diệp, đến trưởng trấn cũng kiêng kỵ lại bị người không chế!
Một ông lão quá sáu mươi tuổi, một bà lão tóc bạc, một bé gái ba bốn tuổi, cộng thêm một phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhu nhược…
Bốn người như vậy lại có bản lãnh như thế? Nhưng nhìn bộ dạng bọn họ khỏe mạnh, đầy khí chất, đều không giống như người bình thường…
Nhất thời, dân chúng trấn Trà Diệp mê mang…
"Hương nhi, ăn chút cháo." Lăng Tuyết Mạn múc một muỗng đưa đến miệng Mạc Hương Kỳ, bé uống một hớp, sau đó khoát tay, "No rồi, bụng Hương nhi no rồi!"
"Ha ha, được, no rồi thì không ăn nữa." Hoa Mai bà bà từ ái cười nói.
Mấy người đang nói đùa, tiếng mở cửa vang lên!
"Trưởng trấn Lưu, người đang ở bên trong!"
Giọng của Râu cá trê vang lên, ngay sau đó một đám nha dịch xông tới, cùng một nam nhân trung niên mặc quan phục màu đen, đầu đội mũ quan!
Người dân bị kinh sợ, lập tức núp ở bên cạnh, động cũng không dám động, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Mấy người quay đầu xem, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi lộ ra nụ cười, Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ vào trong lòng, trêu chọc: "Hương nhi, có muốn nhìn sư cô đánh người xấu hay không?"
"Hì hì, muốn, thật là giỏi, sư cô đánh người xấu sao!" Hương Kỳ mở to mắt chờ.
Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt: "Râu cá trê, thì ra thư của ngươi người sống a!"
"Lớn mật! Điêu dân Từ đâu tới! Lại dám càn rỡ ở trấn Trà Diệp! Người tới, bắt nhóm điêu dân này lại!" Trưởng trấn Lưu lộ ra tức giận, uy nghiêm nói lớn tiếng.
"Dạ! Đại nhân!"
Một đám nha dịch đáp ứng, liền rút đao đi tới, mà năm tên thủ hạ quỳ nãy giờ vui sướng lập tức đứng lên, có Trưởng Trấn làm chỗ dựa, liền vung mạnh tay áo, cùng đi theo bắt người!
"Muốn chết!" Text được lấy tại truyentop.net
Thiên Cơ lão nhân rủa thầm một tiếng, tay phải cầm lên vài chiếc đũa, "Véo véo véo" mấy tiếng đánh về phía nha dịch cùng năm thủ hạ của râu cá trê!
"Ui da!"
Nhất thời, vang lên tiếng kêu rên, đám người mới bước ra hai bước, liền nâng tay che ngực ngửa mặt ngã xuống!
Trưởng trấn Lưu khiếp sợ lảo đảo lui một bước, râu cá trê sợ rồi, thân thể lặng lẽ di động về phía sau, không dám tiến lên một bước, đám người trong khách điếm sợ, thân thể run lợi hại!
Lăng Tuyết Mạn ngoắc ngoắc tay hướng Lưu trưởng trấn, "Tới đây!"
Trưởng trấn Lưu vốn không muốn qua, hơn nữa miệng hơi mở muốn nói mấy câu, lại nhìn đến sát ý trong mắt Thiên Cơ lão nhân thì run thân lên, lúc này mới run rẩy đi tới, "Ngươi… ngươi nói đi!"
"Trấn Trà Diệp thuộc huyện nào?" Lăng Tuyết Mạn hỏi.
"Huyện Linh Châu." Trưởng trấn Lưu nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút không tự nhiên lệch mặt, tròng mắt trong suốt kia lại làm quan phụ mẫu một trấn như hắn không dám nhìn gần, ngập ngừng nói: "Các ngươi rốt cuộc là người nào? Tới trấn Trà Diệp làm cái gì?"
"Vậy thư đâu?" Lăng Tuyết Mạn không đáp mà hỏi ngược lại, thong thả ung dung tiếp tục ăn.
Trưởng trấn Lưu ngẩn ra, nhiều dân chúng nhìn như vậy, hắn thật sự sượng mặt, nhưng, lão già bên cạnh kia lại biết võ công… Khẽ cắn răng, những thứ người trong giang hồ này mới mặc kệ hắn có là mệnh quan triều đình hay không, cho nên, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, ngày sau… Vừa quay đầu lại, "Lăng Chí Hùng, lấy thư của ngươi ra!"
Nghe nói, râu cá trê vội vàng tiến lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp, mở ra, là một tấm vải đỏ, mở tấm vải đỏ ra, lá thư bảo bối ở bên trong, sau đó mở ra, cũng không đưa cho Lăng Tuyết Mạn, mà là giơ lên ở trước mặt nàng, sống lưng tựa hồ lại vừa cứng lên, hừ mũi nói: "Thấy rõ ràng rồi! Dám đắc tội với ta… ta bẩm báo hoàng hậu nương nương, đem từng người bọn ngươi chém sạch!"
Vài đôi mắt nhìn về phía lá thư, Lăng Tuyết Mạn xem sơ lược một lần, nhìn chữ viết xác thực giống như chữ của Lăng Bắc Nguyên, nội dung nha, chính là thăm hỏi việc nhà, chỉ là… "Cha ngươi Lăng Hải sơn là đường thúc phụ* của Lăng Bắc Nguyên?" (Đường thúc phụ hình như là chú họ bên ngoại thì phải)
"Dĩ nhiên, tính theo bối phận, Lăng Chí Hùng ta còn lớn hơn hoàng hậu nương nương!" Râu cá trê đắc ý, thu thư lại, khẽ hừ tiếp, "Sợ chưa? Thức thời mau quỳ xuống dập đầu bồi tội cho ta, nếu không…"
"Sư phụ, lấy thư cho con." Lăng Tuyết Mạn cười nhạt cắt đứt.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, ra tay mau lẹ làm đám người không kịp phản ứng, trong nháy mắt, cái hộp liền đến trong tay lão.
Lăng Tuyết Mạn không có nhận hộp, mà mỉm cười nói: "Cũng là bởi vì có vật này, liền để cho Lăng gia các ngươi ở trấn Trà Diệp cấu kết với quan lại, hoành hành dân chúng sao?" Một câu nó xong, ánh mắt liếc về hướng Thiên cơ lão nhân, "Ha ha, sư phụ, vậy liền phá hủy nó!"
"Được." Thiên Cơ lão nhân cười gật đầu, lòng bàn tay âm thầm dùng lực, hộp kia liền biến thành một bãi bột trong khoảnh khắc.
Trong khách điếm, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Râu cá trê cùng đám người Lưu trưởng trấn hoàn toàn không có sắc mặt, hồi lâu nhảy ra một câu,"Thư… ngươi… các ngươi… Lá gan quá lớn!"
"Sư phụ, con cùng sư nương, Hương Nhi lên lầu trước nghỉ ngơi, làm phiền sư phụ xử lý!"Lăng Tuyết Mạn đứng lên, lạnh lùng liếc đám người kia một cái.
Thiên Cơ lão nhân buồn bực bĩu môi, than thở: "Được rồi, sư phụ chính là lao lực a!"
Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ đứng lên, bật cười: "Ai lại than thở với đồ đệ như vậy?" Dứt lời, dắt lấy tay Lăng Tuyết Mạn, hô: "Chưởng quỹ, chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng!"
"Ai, dạ dạ dạ! Mấy vị khách quan xin mời lên lầu trên!" Chưởng quầy ngẩn người, sau đó phản ứng kịp, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói.
Ở dưới vô số ánh nhìn khiếp sợ, Lăng Tuyết Mạn ưu nhã lên lầu, vào phòng, vừa đóng cửa, liền mắng hận: "Khốn kiếp! Lăng gia sao sinh ra những thứ cẩu vật hồ giả hổ uy này!"
"Ai, nha đầu, con có thể đại nghĩa diệt thân sao? Theo luật trị tội?" Hoa Mai bà bà để Hương Kỳ xuống, chăm chú hỏi.
"Thôi đi, có cái gì không thể? Chờ con hồi kinh nói cho tình nhân đi, dọn sạch những kẻ này!"Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nàng cùng những người thân thích kia của Lăng Bắc Nguyên tìm tám đời cũng không thấy quan hệ đi?
Má ơi, Lăng Bắc Nguyên cũng không có việc gì đi viết thư làm cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.