"Nàng nói… cái gì?"
Lăng Tuyết Mạn bất an chờ đợi thật lâu, Mạc Kỳ Hàn mới hồi thần lại từ trong cơn chấn kinh, môi hộc ra bốn chữ.
"Tình nhân, chàng… chàng bị dọa phải không? Ta đã biết… đã biết chàng sẽ có phản ứng này!" Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, lập tức từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn đứng lên, nàng hoảng hốt thầm nghĩ lập tức thoát lhoir hắn, nàng không nên bị người ta coi là quái vật!
Luống cuống tay chân xuống giường, lung tung khoác áo choàng lên, đến giày cũng tới không mang, Lăng Tuyết Mạn chạy tới cửa đường hầm, Mạc Kỳ Hàn phản ứng kịp, nhảy dựng xuống giường,"Mạn Mạn, nàng đi nơi nào?"
Bên eo bị một đôi bàn tay to gắt gao cầm giữ, cằm của hắn để ở tại trên bờ vai nàng, giọng điệu còn gấp hơn nàng, "Mạn Mạn, ta không phải bị dọa, ta là rất chấn kinh, nàng… nàng nói những thứ này đều là thật sao? Đây… đây hình như là chuyện quỷ thần, là ta ban đầu cũng không tin, là ta nhất thời không phản ứng kịp, nàng không được đi, không được đi, nàng cẩn thận nói cho ta… ta muốn nàng, vẫn luôn muốn nàng, cho dù nàng là loại người nào, nàng đều là Mạn Mạn của ta, nữ nhân là ta muốn đến răng long đầu bạc, không đi được không?"
"Thông dâm tình nhân, chàng…" Nghe nam nhân phía sau nói năng lộn xộn, nghe lời nói khủng hoảng sợ hãi của hắn khi nàng rời đi, trong lòng Lăng Tuyết Mạn nóng lên, không nhịn được, nước mắt tràn mi mà ra, "Tình nhân, chỉ cần chàng không coi ta là quái vật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410784/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.