"Hừ! Bản cung sẽ không sợ nàng, dựa vào địa vị đại tướng quân của phụ thân ta, phụ thân nàng ta chỉ là một Ngự Sử nho nhỏ, nàng ta có thể làm gì bản cung? Chính là Tam Vương gia ra mặt…" Hạ Lệ Nhân thập phần không vui kêu la vài câu, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Chi Tín nhắc nhở, oán hận im miệng, không có tiếp tục.
Chân phải vừa nhấc, cự ly này cách cái vỏ chuối còn có mười cm, vốn là nàng có thể né qua, đạp trúng sẽ là một quý nhân khác, nhưng mà, trời không bảo vệ nàng, nàng đột nhiên xem đến trong bồn hoa có một đóa hoa cực xinh đẹp, vì thế, bước chân dời đến, đồng thời hỏi: "Đây là hoa gì a? Thật là đẹp mắt!"
Mà đồng thời, Bạch Tử Di xem đến cái vỏ chuối kia, vì thế, nhẹ đẩy Hạ Lệ Nhân một cái, cũng cười vui sướng, "Lệ quý phi nàng xem, hoa này thật đẹp đó!"
Lăng Tuyết Mạn dừng cười, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà! Ha ha! Trong lòng đếm thầm, một, hai, ba, bốn…
"Tỷ tỷ, đó là…" Một người mới đáp nửa câu…
"A – "
Một tiếng thét chói tai vang lên, Hạ Lệ Nhân trượt chân, ngã ngửa, cái ót đập trên nền đá lát, phát ra"Bốp!" một tiếng thật lớn!
"Tỷ tỷ!"
"Lệ quý phi!"
"Nương nương!"
Vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên theo, Lăng Tuyết Mạn nén cười đỏ bừng mặt, thật sự nhịn không được, lại "Ha ha" cười to ra tiếng, kết quả, nụ cười này, bại lộ!
Hạ Lệ Nhân được một đám người ba chân bốn cẳng nâng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410781/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.