Chương trước
Chương sau
Khi giọng nói lanh lảnh của Từ An vang lên chữ "nô", cả sảnh khiếp sợ lần nữa, lại yên lặng!
Mà Từ An cùng quản gia, Mạc Ly Hiên mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng bọn họ vẫn lập tức nghe được "bịch" một tiếng vang thật lớn!
"Mẫu thân!"
"Vương phi!"
Quản gia chau mày lại, cùng Mạc Ly dìu Lăng Tuyết Mạn bởi vì quá kích động mà ngã đập đầu trên đất!
"Tên nam nhân khốn kiếp này, sao thất đức như vậy chứ?" Lăng Tuyết Mạn vừa đứng lên, liền đoạt lấy thánh chỉ trong tay Từ An, vội vã quét mắt đọc, thở phì phò muốn khóc, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên liền mắng, tiếng nói nức nở, "Bà cô đây chính là không khiết, chính là hồng hạnh xuất tường đó! Quỷ mới muốn làm hoàng hậu của ngươi, ngươi không muốn ta… ta lại càng không muốn ngươi! Nếu đều không muốn, vậy thì hưu thê a, cùng cách a, tại sao… tại sao không cho ta tự do, tại sao không để cho ta cùng tình nhân cao bay xa chạy, tại sao để cho ta làm nô tỳ chư!!" (hưu thê là trai bỏ vợ, cùng cách là gái bỏ chồng)
"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên có chút bối rối luống cuống liền thò tay bịt kín miệng Lăng Tuyết Mạn, vội vàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không thể nói bậy! Nhục mạ Thánh thượng là tội chết a!"
Lăng Tuyết Mạn vừa bị nhắc nhở, đại não hỗn loạn đột nhiên kịp phản ứng, thế này mới ý thức được nàng lại cách cái đầu của mình xa hơn một chút rồi, ánh mắt lập tức từ tức giận chuyển sang bất an, thận trọng đưa ánh mắt dời về phía Từ An, quả nhiên, mặt Từ An của không phải đen bình thường!
Nhìn lại các thái giám thị vệ khác, vốn là vẻ mặt nghiêm trang, giờ phút này hiện đầy không thể tin cùng khiếp sợ, Lăng Tuyết Mạn chợt cảm thấy ngày tận thế sắp tới rồi, mười ngón tay phát run kéo tay Mạc Ly Hiên, hướng về phía Từ An, lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu nói: "An An, An An thái giám đại ca, thần kinh ta có chút thác loạn rồi, lời nói của một bệnh nhân ngàn vạn lần không được tin, ta kính ngưỡng hoàng thượng, thiên địa chứng giám, tuyệt đối trung thành, tuyệt đối sùng bái, ngươi mới vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy đúng không? Bọn thủ hạ của ngươi cũng đều không nghe được đúng không?"
Thế thái nhân tình Lăng Tuyết Mạn tuyệt đối hiểu, vừa nói vừa lập tức tháo chiếc vòng hồng ngọc từ trên cổ tay, không nói lời nào liền nắm Từ An tay nhét vào, "An An, van cầu ngươi, ta không phải Vương phi rồi, cầu xin ngươi nể mặt mũi Tiểu Vương Gia không tố cáo ta được không?"
Toàn thể người trong sảnh muốn té xỉu!
Nhất là Từ An, nhỏ rất nhiều rất nhiều mồ hôi lạnh, tay trái bị Lăng Tuyết Mạn nắm cứ như bị lửa đốt, hai chân mềm nhũn, đang chống đỡ cho Lăng Tuyết Mạn không quỳ xuống, đại não giật mình một cái phản ứng kịp, vội trở tay nhét vòng Hồng Ngọc trở về, "Nô tài không dám nhận, nô tài không dám!"Sau đó kinh sợ quá độ liên tục lui vài bước, chân trước vướng chân sau, đặt mông ngồi trên mặt đất!
Quản gia cũng hít một hơi khí lạnh, Mạc Ly Hiên liên tiếp trừng mắt mấy cái, mà Lăng Tuyết Mạn ngu ra, một ngón tay chỉ Từ An, một ngón tay chỉ mình, không hiểu hỏi: "Hiên nhi, ta không phải Vương phi rồi, sao hắn còn sợ ta?"
"Mẫu thân, cái này ——" Mạc Ly Hiên nói không được nữa, nháy mắt cho Từ An, Từ An phản ứng nhanh chóng, cuống quít bò dậy, sửa sang lại y phục, "Khụ khụ" hai tiếng, tự mô tự dạng nói: "Lăng cung nữ, chúng ta nhất thời quên mất, còn tưởng là ngươi là Tứ Vương phi, ngươi hiện tại là cung nữ hạ đẳng của Hoán Y Cục, mới vừa rồi nói xấu hoàng thượng, công khai hối lộ chúng ta, đợi chúng ta bẩm báo hoàng thượng, trị ngươi tội bất kính!"
"Ách……" Lăng Tuyết Mạn lại luống cuống, xem vòng tay hồng ngọc trong tay một chút, một tay níu tay áo Mạc Ly Hiên, quắt miệng, "Hiên nhi……"
"Mẫu thân chớ sợ, có con ở đây, mặc dù ngài không còn là Vương phi của phụ hoàng nữa, nhưng… nhưng ngài vẫn là mẫu thân của con, con đã nhận thức ngài là mẫu thân của con rồi, vừa đúng lúc chúng ta cùng nhau vào cung, con còn có thể sống cùng với ngài." Mạc Ly Hiên dịu dàng an ủi, toét miệng cười một tiếng, "Trừ khi mẫu thân không nhận con, không quan tâm đứa con trai này!"
"Oa oa, Hiên nhi!" Lăng Tuyết Mạn cảm động vô cùng, lỗ mũi đau xót, đã sớm muốn khóc, nước mắt nàng liền lộp bộp rớt xuống, "Oa oa, thật là hoạn nạn mới thấy chân tình, con ta thật tốt, thật tốt……"
Mạc Ly Hiên cười gật đầu một cái, "Mẫu thân đừng khóc, con mặc kệ người ta nói ngài như thế nào, ngài vẫn là mẫu thân con thích nhất." Nói xong, ngó Từ An, vẫn cười, cũng là tràn ngập thâm ý, chậm rãi nói: "Từ công công, mới vừa rồi mẫu thân của Bổn Vương bị bệnh, ngài ấy có nói gì sao? Sao Bổn Vương không có nghe được? Quản gia, ngươi có nghe thấy không?"
Quản gia lập tức ôm quyền nói: "Thưa trưởng thân Vương, nô tài lãng tai, cái gì cũng không nghe được."
"Từ công công, ngươi thì sao?" Mạc Ly Hiên gật đầu một cái, cười hỏi.
Từ An hơi nhướng mày, sau đó cúi đầu chắp tay nói: "Nô tài cũng lãng tai giống quản gia, không có nghe được." nguồn TruyenFull.vn
"Được, như thế làm phiền Từ công công rồi!" Mạc Ly Hiên hài lòng khẽ vuốt cằm, sau đó cười nói với Lăng Tuyết Mạn: "Mẫu thân, không có chuyện gì rồi, về sau trong cung nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, mọi việc nghĩ kỹ rồi mới làm!"
"Ừ, ta nhớ." Lăng Tuyết Mạn nhanh lau nước mắt, nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
"Lăng cung nữ, cùng chúng ta vào cung đi!" Từ An ngẩng đầu ưỡn ngực nói xong, sau đó chắp tay hướng Mạc Ly Hiên, "Trưởng thân Vương, nô tài theo chỉ làm việc, phải mang Lăng cung nữ về cung phục chỉ rồi!"
"Được!" Mạc Ly Hiên nhàn nhạt trả lời một tiếng, nhẹ nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nói: "Mẫu thân, cẩn thận chăm sóc mình, con cũng lập tức vào cung, bái tạ phụ hoàng xong sẽ tới Hoán Y Cục xem ngài."
"Ừ."
Lăng Tuyết Mạn bi tráng gật đầu, cầm tay Mạc Ly Hiên lưu luyến không rời, sau đó xoay người, chậm rãi đi ra ngoài sảnh, bước ra ngưỡng cửa, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đưa tiễn, cắn môi khổ sở nói: "Vương phi, tụi nô tỳ không có ở bên cạnh ngài rồi, ngài phải chăm sóc mình kỹ lưỡng a!"
"Oa oa, Xuân Đường, Thu Nguyệt, ta không phải là Vương phi của các ngươi rồi, không nên gọi ta Vương phi nữa, tuổi ta so với các ngươi còn nhỏ hơn, các ngươi gọi ta Mạn Mạn, ta gọi các ngươi tỷ tỷ đi!" Lăng Tuyết Mạn không nhịn được khóc ra tiếng, nhào tới ôm lấy hai người.
Nhưng, Xuân Đường Thu Nguyệt cũng không dám xưng "Mạn Mạn", chỉ ôm chặt lấy nàng, hai năm qua, họ thật giống như tỷ muội a!
"Lăng cung nữ, đi thôi, không cần dây dưa!" Từ An không kiên nhẫn chờ, thúc giục.
Quan lớn bức người!
Lăng Tuyết Mạn móp méo cái miệng nhỏ nhắn, không nói gì, cúi đầu đi về phía cửa chính, vậy mà, mới vừa đi mấy bước, đột nhiên nhớ lại một chuyện cực kỳ quan trọng, vội vàng xoay người nói: "Xuân Đường, dưới gầm giường ta có cái rương gỗ đỏ, ngươi giúp ta lấy ra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.