"Ha ha, vừa nhìn thấy nàng liền không nhịn được." Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, cố đè xuống ham muốn lăn lộn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu xanh đen, vô số vì sao sáng chói mắt, không khỏi khẽ thở dài: "Mạn Mạn, ta không nhớ rõ mình đã bao lâu không có ngắm sao rồi, hôm nay cùng nàng buông lỏng tâm tình một chút cũng không tệ."
"Hì hì, hiện tại hai chúng ta chia lìa, nếu có thể sống chung một chỗ, mỗi ngày chúng ta đều có thể cùng nhau nhìn. Ta cũng thật lâu không có ngắm sao rồi." Lăng Tuyết Mạn cười vui sướng, mắt lại bỗng dưng chua xót, khẽ cắn môi, nhớ khi còn bé, ba mẹ luôn mang nàng lên trên sân thượng ngắm sao…… Mẹ …… Nàng xuyên qua hai năm rồi, mẹ ở hiện đại cũng không biết ra sao?
"Mạn Mạn? Sao? Mất hứng sao?" Mạc Kỳ Hàn cảm thấy người trong ngực khác thường, dịu dàng hỏi.
Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, lắc đầu, cứng rắn nặn ra một nụ cười, "Không có sao, tình nhân ta đột nhiên không muốn ngắm sao sao nữa, chúng ta trở về thôi."
"Được." Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, ôm Lăng Tuyết Mạn xuống nóc nhà trở về phòng ngủ trong Cúc Thủy Viên.
Hai người cởi áo nới dây lưng, bò lên giường, nằm xuống sát nhau, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trên ngực Mạc Kỳ Hàn, lắng nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, nhấp nhẹ môi đỏ mọng, không nhịn được lại hỏi:"Tình nhân, lần sau chàng tới đây là lúc nào? Ngày mai sẽ đến sao?"
"Mạn Mạn, có thể ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410712/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.