Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, đây là cái gì? Chẳng lẽ đây là cơ quan đường hầm trong truyền thuyết sao?
Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn kích động nuốt nước miếng, lòng hiếu kỳ lớn hơn, cho nên nàng không do dự nghiêng mình đi vào!
Ở bên trong đường hầm hơi tối, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, bởi vì trên vách tường có nạm vài viên ngọc phát sát, Lăng Tuyết Mạn nỗ lực mở to mắt đi về phía trước, nàng nghĩ bên trong có phải là kho báu linh tinh không? Cố gắng đi đến tận cùng, sẽ nhìn đến một phòng vàng bạc phỉ thúy mã não… ha ha, vậy phát tài rồi!
Miệng há to, ách, có nước miếng chảy xuống! Text được lấy tại truyentop.net
Lăng Tuyết Mạn quẫn bách lau miệng, thầm mắng mình không có tiền đồ, nữ nhân thanh cao hẳn là đạo đức cao thượng, xem tiền tài như cặn bã thôi, sao giống con buôn như vậy chứ? Nhưng… Nhưng có nhiều tiền cũng rất sướng tay a!
Nhưng, trước mắt không có đường để đi!
"Làm cái gì chứ, suy nghĩ cả nửa ngày, chẳng lẽ là làm cho người ta tiến vào chạy một vòng rèn luyện thân thể sao?" Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, chán nản không thôi, bất giác nhìn chung quanh một chút, phim võ hiệp truyền hình đã xem nhiều, nàng cũng hiểu được chắc trên tường đá có cái cơ quan linh tinh gì đó, liền lại sờ soạng lung tung lên, kết quả, nàng thật đúng là có vận may, ở trong kẽ hở gần sát tường đá mò tới một cái cái nút nhỏ!
"Oa, thật có cơ quan nè!"
Lăng Tuyết Mạn kinh hỉ kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410706/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.