Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, sau khi cự tuyệt Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn lại nhận được một phong thư hồi âm.
Mở thư, xem qua, Lăng Tuyết Mạn mông lung.
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn có gì đó không đúng, Xuân Đường quan sát, hỏi thăm, "Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì, tiểu vương gia đâu?" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu hỏi.
"A, tiểu vương gia hình như đang nói chuyện với quản gia."
"Ở đại sảnh hay ở Liễu Hương Cư?"
"Là đại sảnh."
"Ta đến xem một chút."
Chân Lăng Tuyết Mạn mới bước đến cửa, liền bị đoạn hội thoại bên trong hấp dẫn.
"Quản gia, phụ thân Tôn trắc phi, Tôn đại nhân thỉnh cầu đến thăm Tôn trắc phi, ngươi sắp xếp tiếp đãi một chút đi."
"Dạ, tiểu vương gia."
"Hôm nay, bắt mạch cho Tôn trắc phi xong, ngươi bảo thái y đến gặp ta, ta hỏi thêm một chút, nếu không thật sự không có hi vọng chữa trị, vậy thì theo quy củ chuẩn bị hậu sự."
"Dạ, nô tài sẽ để ý thỏa đáng."
Nghe được lời này, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể lung lay, vội vàng nhấc váy bước tới, "Hiên nhi, Tôn trắc phi thế nào?"
Đang nói chuyện, hai người quay đầu lại, quản gia vội vàng tiến lên hành lễ, "Nô tài thỉnh an vương phi!"
"Quản gia, các người đang nói gì? Chuẩn bị hậu sự gì? Tôn trắc phi bị bệnh sao?" Lăng Tuyết Mạn vội hỏi.
"Bẩm vương phi, Tôn trắc phi bị bệnh nặng, ngũ tạng hư cả, thái y nói khả năng chữa trị rất thấp." Quản gia tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
"Cái gì? Sao không cho ta biết?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, ngũ tạng hư cả?
Quản gia ngước mắt, liếc nhìn Mạc Ly Hiên, lại cúi đầu nói: "Nô tài cùng tiểu vương gia lo vương phi biết sẽ nổi giận, nên chưa nói cho vương phi, nhưng vẫn luôn truyền thái y, thuốc cũng uống đều đặn, chỉ sợ thân thể Tôn trắc phi yếu đuối, e là không qua khỏi."
Thân thể Lăng Tuyết Mạn lảo đảo, Mạc Ly Hiên vội đỡ nàng, đi đến ghế, "Mẫu thân, ngài ngồi xuống trước, mọi người đều có số mệnh, ngài đừng hao tổn tinh thần quá."
Nha hoàn bưng trà nóng dâng lên, Mạc Ly Hiên dâng lên tay Lăng Tuyết Mạn, ân cần nói: "Mẫu thân, uống chút trà, không nên suy nghĩ nhiều, sinh lão bệnh tử, thuận theo tự nhiên là được."
"Hiên nhi, nàng… nàng ấy mấy tháng trước không phải vẫn khỏe sao? Còn đến tìm ta tra hỏi, nói chuyện khí thế vô cùng, thế nào đột nhiên lại…" Lăng Tuyết Mạn vẫn không tin được, hi vọng là mình nghe lầm.
"Mẫu thân, Tôn trắc phi bệnh hơn nửa tháng, mọi người thường nói, bệnh đến như núi sập, đại khái chính là như vậy đi. Thái y trong cung cũng đã đến xem qua, ngay cả chủ quản thái y viện, Trương đại nhân cũng xem qua, tất cả đều lực bất tòng tâm. Tóm lại, chúng ta đã tận lực rồi." Mạc Ly Hiên nhẹ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn vô ý thức nhấp trà, trà thơm vào hầu, lại không cảm giác được chút nào, Cốc trắc phi chết, hiện tại Tôn trắc phi cũng sắp chết, nữ nhân của Tứ vương gia, chỉ còn sót lại mình nàng…
Cốc trắc phi chết… hôm nay Tôn trắc phi… có thể hay không lại…
Lăng Tuyết Mạn chợt nắm chặt cốc trà, đôi môi run run, ánh mắt hiện lên hoảng sợ, một hồi lâu sau, lại dần dần khôi phục bình thản, là nàng quá thiện lương sao? Tình nhân nói, kẻ nào hại nàng đều nhất định phải chết, phạm vào tội ác tày trời này, nếu là tình nhân ra tay, như vậy Tôn trắc phi cũng âm thầm làm cái gì với nàng sao?
Không, nàng không hi vọng là tình nhân làm, càng không hi vọng Tôn trắc phi đã từng hại nàng…
Nhất thời đầu óc rối loạn, định đặt chén trà lên bàn, lại bởi vì thất thần buông lỏng tay mà "Xoảng-"một cái rớt xuống mặt đất, nước trà vun vãi khắp nơi, Mạc Ly Hiên cuống quýt, nhìn qua tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói: "Mẫu thân, tay của ngài thế nào?"
Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, cũng may tay không bị phỏng, liền kiên cường nặn ra một nụ cười, "Không sao, ta… ta sẩy tay."
"Vương phi, ngài về nghĩ một lát đi, chuyện trong phủ ngài không cần quan tâm, đã có tiểu vương gia ở đây." Quản gia cau mày nhẹ giọng nói.
Xuân Đường Thu Nguyệt cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, khuyên nhủ: "Vương phi, nô tỳ đỡ ngài trở về đi thôi." Text được lấy tại truyentop.net
"Quản gia, ngươi đi an bài đi, ta đưa mẫu thân trở về Cúc Thủy Viên." Mạc Ly Hiên không yên tâm lắm.
"Dạ, tiểu vương gia!"
Lăng Tuyết Mạn không biết mình đã trở về Thủy Cúc Viên như thế nào, vừa ngồi vào ghế trong phòng, đại não đã lâm vào trạng thái vô tri vô giác, trong nháy mắt nghĩ ra chút gì đó, lại trong nháy mắt quên mất, rốt cuộc vẫn là một mảng trống không, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết.
"Thu Nguyệt, đem chút nước nóng tới." Mạc Ly Hiên phân phó.
"Dạ!"
Một thau nước nóng được mang tới, Mạc Ly Hiên tự mình thấm ướt khăn, nâng tay Lăng Tuyết Mạn dùng khăn quấn quanh, đè lại ở lòng bàn tay, "Mẫu thân, ấm ấm một chút, có thể tránh cho chỗ phỏng vừa rồi sưng lên."
"Hiên nhi…" Lăng TUyết Mạn nhìn Mạc Ly Hiên, đáy mắt có chút chát, nước mắt trong suốt thoáng qua, "Hiên nhi, con có giết người nào chưa?"
"… không có?" Mạc Ly Hiên do dự một chút, nhìn Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái.
Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, không nói gì thêm nữa, nước mắt lại không cầm được chảy xuống, nàng từng giết người rồi, mặc dù nàng cảm thấy người nọ thật đáng chết, nhưng mà nửa đêm nàng tỉnh mộng vẫn không nhịn được sợ hãi, cùng run rẩy, nhìn hai bàn tay mình vương đầy máu tanh, bỏ chạy trên đường, tất cả mọi người đều xa lánh nàng, không ai dám đến gần…..
Hôm nay đến cổ đại, vẫn không cách nào thoát khỏi chuyện này, nàng không giết bá nhân, bá nhân* lại vì nàng mà chết, tại sao lại phải chém chém giết giết nhiều như vậy, tại sao bọn họ phải ám hại nàng?(*bá nhân = ác nhân: kẻ ác)
Tâm thần hoảng hốt một ngày, đến đêm, Lăng Tuyết Mạn sớm lâm vào giấc ngủ, nửa đêm đột ngột bị ác mộng thức tỉnh, mồ hôi đầm đìa, thức dậy, nàng nặng nề thở hổn hển, một đôi tay vòng qua hông nàng, ngay sau đó vang lên lời nói ân cần của hắn, "Mạn Mạn, sao vậy? Nằm mơ sao?"
Thân thể run lên, nàng xoay người lại, nhìn hắn, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng nàng vẫn cố chấp nhìn, chậm rãi hỏi: "Chàng biết chuyện Tôn trắc phi ngã bệnh không?"
"Ừ, có nghe qua." Mạc Kỳ Hàn nói.
"Chàng có biết tại sao nàng ta ngã bệnh không?" Lăng Tuyết Mạn lại hỏi.
Mạc Kỳ hàn cau mày, "Làm sao ta biết? Nàng nên hỏi thái y."
"Không liên quan gì đến chàng sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi tiếp, ánh mắt vẫn quan sát hắn.
"Nàng cho là có liên quan đến ta sao?" Mạc Kỳ Hàn rảnh rỗi hỏi ngược lại.
"Thôi đi, ta không hỏi, chàng làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của chàng." Lăng Tuyết Mạn lắc lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói.
Mạc Kỳ Hàn híp mắt lại, kéo thân thể Lăng Tuyết Mạn xuống, để cho nàng tựa vào khuỷa tay hắn, hôn lên trán nàng một cái, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, cứ bình thản sống cuộc sống của mình là được, đừng khiến cho mình quá nặng nhọc, áp lực, người đáng thương, cũng phải có kẻ đáng hận, cho nên ông trời mới bắt ả đi."
"Vậy sao? Chàng hiểu rõ ông trời như vậy, vậy phu quân ta đã làm chuyện gì đáng hận sao? Tại sao ông trời lại không buông tha cho hắn?" Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng.
"Mạn Mạn, đừng tranh cao thấp với ta, ta không muốn vì người khác mà chúng ta gây gổ, được không?" Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, dừng một chút, nói: "Phu quân nàng là bị bệnh đã lâu, hắn vẫn có chỗ đáng hận, chính là lòng cảnh giác của hắn quá thấp, trở thành chuyện hắn ăn năn nhất trong cõi đời này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.