Ở hiện đại không có hưởng thụ qua lao ngục, Lăng Tuyết Mạn sau khi đến cổ đại lại quang vinh ở trong ngục giam hoàng gia hai ngày hai đêm, rốt cục được đặc xá!
"Oa! Ta ra tù! A a a a-"
Đứng ở cửa thiên lao, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, kích động một trận, điên cuồng hét lên, bỗng dưng thoáng nhìn, phát hiện bốn lớn một nhỏ – năm cái khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đen trắng đan xen!
Quẫn! Quẫn quá!
Đáng chết, tại sao thái giám chết bầm tới truyền khẩu dụ không có nói cho nàng biết bên ngoài có người!
Lăng Tuyết Mạn bắn một ánh mắt như con dao nhỏ về phía tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám sợ hãi không biết làm sao, mềm nhũn nửa thân mình, trên trán lạnh ứa ra mồ hôi, "Tứ… Tứ Vương phi, nô tài…. nô tài đáng chết." Hắn không biết bản thân mình sai lầm chỗ nào nữa.
"Mẫu thân!"
Tiếng nói trẻ thơ của Mạc Ly Hiên vang lên mang theo vui mừng khôn xiết.
Lăng Tuyết Mạn kích động xoay người, bỏ lại tiểu thái giám sắp ngất đi, không hề để ý hình tượng mà nâng váy chạy vội tới, "Ly Hiên! Hai ta cũng chưa chết a… A… Thật tốt quá!"
"Mẫu thân!"
Mạc Ly Hiên buông tay Mạc Kỳ Diễn, nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào. Lăng Tuyết Mạn nửa mừng nửa lo, nước mắt lộp độp rơi xuống, ôm cổ Mạc Ly Hiên, muốn kéo nó ôm lấy, thử hai lần mới phát hiện mình không đủ khí lực, liền xấu hổ lau nước mắt cười mếu nói: "Ly Hiên lớn quá, ta không ôm nổi."
"Ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-hau-hi-lanh-hoang-qua-phi-doi-ga-ninh-hau-dua-lanh-hoan/1410454/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.