[Một ngày nào đó trong tương lai, khi Lạc Di Như và Đinh Cẩn Vệ đến với nhau chưa được bao lâu]
Hơi lạnh của tiết trời mùa đông phả vào từng lớp ô cửa sổ tạo thành những làn hơi mờ mịt, vương đọng trên đó là dư vị lạnh buốt của những bông tuyết trắng xóa cuốn theo những cơn gió lạnh, ngập tràn khắp không gian giờ đây là màu trắng tinh khôi của tuyết, đẹp nhưng khiến người ta cảm thấy tê dại vì buốt giá...
Đêm hôm qua thành phố New York lộng lẫy, xa hoa cũng phải chịu cúi mình dưới cơn bão tuyết lớn đầu tiên trong năm, nhiệt độ toàn thành phố giảm xuống chỉ còn 0ºC, khắp các con phố, các tòa nhà giờ đây đều ngập tràn trong lớp tuyết, tạo cho con người ta cảm giác khoan khoái và ngại ra ngoài phố khi đang cuộn mình trong những lớp chăn bông ấm áp...
Lạc Di Như khẽ cựa mình, đôi con ngươi xanh biếc ẩn hiện dưới hai lớp mi cong dài dường như vẫn còn đang ngái ngủ và muốn chủ nhân của nó giành thêm thời gian thư giãn, nhưng tình trạng hiện tại của cơ thể đã không thể khiến cô nằm yên và tiếp tục giấc ngủ còn dang dở...
Trên làn da sáng mịn giờ đây đã đỏ lựng những dấu hôn như những bông hồng đẹp đẽ vươn mình ra đón thế giới, từ vùng cổ chạy dọc đến vùng bụng dưới của cô đều có muôn vàn những vết tích mà người nào đó để lại, khiến cho cô không khỏi không tỉnh giấc mà cựa mình định ngồi dậy...
Một bàn tay to lớn vươn ra ôm ngang eo Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-duc/25921/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.