Ngày đó thời gian chờ đợi trước khi đi cũng không lâu lắm, đội xe rầm rộ Tàng Kiếm phái tới thẳng tuốt được Diệp Phàm mang tới chân núi Bắc Mang, người có tinh mắt nhìn vào, có lẽ còn phải có chút xấu hổ. Lý Thừa Ân cũng không để ý cho lắm, tầm mắt phóng xa từ trên cao nhìn xuống, trên sơn đạo khúc khuỷu lộ lõ vẻ hiu quạnh đầy rẫy thiếu niên áo vàng thúc bạch mã mà tới, dung nhan rạng rỡ, ánh sáng lóa mắt. Hắn trong lòng suy tính, đi theo Diệp Phàm, chắc hẳn phần lớn là đệ tử trẻ tuổi, đợi đội xe đi đến chỗ gần nhìn xem, quả như dự đoán. Toàn bộ đều là tóc đen buộc lên cao cao, hai loại kiếm khinh trọng ấn theo quy củ đeo ở sau lưng, những nét đẹp tuấn lãng của người thiếu niên đã không che giấu nổi, từ đuôi mày và thái dương lộ một chút ra, ở trên mỗi khuôn mặt đoan chính toát ra. Lý Thừa Ân đã nghe thấy thanh âm ca ngợi tán thán phía sau, lại nhịn không được xoay mặt qua nhìn Diệp Anh đang đứng bên cạnh một cái. Hắn tựa hồ đã dưỡng thành một loại thói quen nào đó, luôn muốn nhìn khuôn mặt chính diện của Diệp Anh một cái, ngắm thần sắc an bình của y, đường nét nhu hòa, đôi môi hồng nhạt có một tia gương lên mơ hồ, mái tóc buộc cao rủ xuống bị gió thổi mà ưu nhã phấp phới. Bọn họ đến rồi. Lý Thừa Ân ôm lấy thắt lưng Diệp Anh, kề đến bên tai y nhỏ giọng nói một câu. Ừm, bên kia liền khẽ khàng đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-dai-nhu-vien-son/119786/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.