Tư tâm của Lý Thừa Ân cũng không phải chỉ là viện tử thanh tịnh, nếu như đã đến nơi này, tùy hắn càn quấy ra sao, cũng sẽ không cần lo lắng người khác tới quấy rầy. Cho nên hôm nay vừa mới dùng xong bữa chiều, trời còn chưa tối hẳn, liền quấn lấy Diệp Anh vào trong phòng nghỉ ngơi. Diệp Anh làm sao lại không biết hắn nghĩ cái gì, lúc buổi trưa không hung hăng giày vò mình, thì ra đều đợi đến lúc này.
Đại thống lĩnh thế nhưng rất có lòng nhẫn nại, tự mình hầu hạ y tắm rửa, nhìn mái tóc y sạch đến kha khá, chính mình mới đi dùng nước đã hơi lạnh rửa ráy đơn giản. Đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, đã không thể chờ đợi quay về buồng ngủ bên này. Rành rành là muốn chuẩn bị đi ngủ rồi, Diệp Anh lại ăn vận chỉnh tề, mái tóc cũng đều chải đến một sợi không rối, gảy cây đàn vừa tìm được trong phòng xông hương. Lý Thừa Ân vẫn có vài phần kinh ngạc, hắn không nhớ ở nơi này có để đàn. Dù sao mình cũng không thông âm luật, Diệp Anh dù sao cũng biết thổi huân (nhạc cụ bằng đất nung đỏ, dưới phẳng trên nhọn, trên chỏm có 1 lỗ, trước 2 lỗ, sau 3 lỗ, thổi vào thì kêu),những thứ này, có tiền có lúc rảnh mới có thể đi dùi mài. Diệp Anh kỳ thật cũng chưa từng chính thức học đánh đàn, nhớ là mẫu thân thích, trong nhà ngẫu nhiên có mời cầm sư tới, mẫu thân cao hứng liền tự mình cũng gảy đàn. Tịnh Y là từng theo sư phụ học qua, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-dai-nhu-vien-son/119781/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.