Sở Hiên trừng Tô Hồng Tụ hồi lâu, không thể đồng ý, cúi đầu cười: “Ngươi không hiểu, ta đương nhiên không muốn giết nàng ta, cha nàng ta là một phụ tá quan trọng của thủ hạ ta.”
“Là phụ tá quan trọng, hay phu nhân của ngươi là ta tương đối quan trọng!?”
Nghe Tô Hồng Tụ lại một lần nữa nói mình là phu nhân của hắn, hình như tâm trạng của Sở Hiên thoáng trở nên khá hơn. Vẻ hung ác nham hiểm và ác độc trên mặt biến mất không thấy bóng dáng trong nháy mắt, nhìn Tô Hồng Tụ, cười một tiếng: “Tại sao ngươi luôn gọi ta là con ruồi xanh lục?”
Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên chằm chằm, tức giận nói: “Ngươi đen như vậy, trên đầu luôn cắm cây trâm mộc màu xanh lục đậm, xa xa nhìn, không phải là con ruồi xanh lục đậu lung tung?”
Chỉ thấy mặt Sở Hiên trầm xuống, giọng điệu đột nhiên hạ thấp: “Ngươi không thích người da đen sao?”
Tô Hồng Tụ bị giọng nói âm hiểm của Sở Hiên hù sợ trong lòng chìm xuống, nghĩ thầm đây là làm sao vậy? Nhìn mặt Sở Hiên đen như đít nồi, nàng lại không có lá gan hỏi ngược lại, đành phải theo lời Sở Hiên nói: “Không, ta thích người da đen.”
Cảm xúc của Sở Hiên thoáng chuyển biến tốt đẹp, hỏi tới: “Tại sao?”
Tô Hồng Tụ không cần nghĩ ngợi nói: “Như vậy lúc ta đứng bên cạnh ngươi, người khác sẽ cảm thấy ta thật trắng.”
“Phì, ha ha ha!”
Tô Hồng Tụ vừa nói như vậy, Sở Hiên hơi sững sờ, đột nhiên ngửa mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235608/chuong-72-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.