Mặt Tôn Kiệt thoáng cái tụ máu đỏ bừng, ngay cả cổ cũng trở nên đỏ bừng, cúi đầu xuống không dám nhìn Tô Hồng Tụ, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, ấp úng: “Phu... Phu nhân, là ngài vẫn luôn cầm chỗ... Tại hạ...”
Hả?
Lúc này Tô Hồng Tụ mới phát hiện, thì ra ngay từ đầu tay của nàng vẫn một mực giữ chặt chỗ nào đó của Tôn Kiệt.
Cúi đầu nhìn, chỗ đó không phải chỗ nào khác, chính là bộ phận duy nhất ở dưới thân có thể dài ra làm cọng cỏ cứu mạng để nàng nắm chặt lấy.
Tô Hồng Tụ gấp rút thu tay lại, thoáng cái trở nên cực kỳ ngượng ngùng, nhìn Tôn Kiệt, cười hì hì nói: “Tôn quản sự, không túm đau ngươi chứ? Không nhìn ra, dáng dấp chỗ của ngươi không tệ. Thật lớn.”
Ôi trời! Rốt cuộc nàng đang nói hươu nói vượn cái gì? Tô Hồng Tụ quả thật hận không thể tát mình một cái, vừa đến thời điểm mấu chốt miệng không dùng được.
Đều do Sở Hiên chết tiệt kia, luôn cãi nhau với nàng, lại chưa bao giờ chịu nhường nàng, mỗi lần cãi nhau đều là nàng thua, làm hại miệng nàng không linh hoạt rồi.
Lần này thì hay rồi, không chỉ mặt Tôn Kiệt đỏ lên, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu phát run.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng xoay người, vội vàng cầm quần áo sửa sang lại, Tô Hồng Tụ nhìn lưng hắn, chỉ có thể thấy tóc hắn mềm như nhung, rối bời, hai cái tai nhọn đỏ đến nhỏ máu lộ ra trong đống tóc như đống cỏ dại.
Qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235605/chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.