Một lát sau, sắc trời dần tối, buổi trưa Tô Hồng Tụ không ăn no, trong bụng không khỏi ùng ục kêu loạn.
Tôn Kiệt hơi kinh ngạc, nói với Tô Hồng Tụ: “Phu nhân, ngài cứ ở đây chờ tại hạ một chút.” Rồi đi vào nhà.
Tô Hồng Tụ vừa thấy cái khay trong tay Tôn Kiệt, mắt to sáng lên, hít hít mũi liều mạng nuốt nước miếng xuống.
Tôn Kiệt vừa đặt cái khay xuống, Tô Hồng Tụ lập tức cầm đũa lên, nhét từng miếng từng miếng bao tử vịt và thịt gà vào miệng.
Vừa ăn, còn vừa mơ hồ không rõ, huyên thuyên hỏi Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, ngươi biết ta thích ăn bao tử vịt và thịt gà sao? Wow, Tôn quản sự, ngươi tự làm những thức ăn này sao? Mùi vị thật thơm, quả thật còn tốt hơn những ngự trù kia của Sở Hiên!”
Tôn Kiệt ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, cũng không trả lời, chờ Tô Hồng Tụ ăn không sai biệt lắm, mới nhẹ giọng nói: “Tại hạ cũng không biết, tại hạ chỉ gặp lại ngài, đã cảm thấy ngài thích ăn những thứ này.”
Đang ăn cực kỳ vui mừng, đột nhiên bốn phía nổi lên gió lạnh, gió nhè nhẹ lay hoa cỏ bốn phía, đón gió thu hơi lắc lư, trong lúc nhất thời bốn phía muôn hồng nghìn tía, lung lay sinh động.
Tô Hồng Tụ không khỏi khâm phục từ đáy lòng nói: “Tôn quản sự, ngươi cũng thật lợi hại, trồng những hoa này tốt như vậy. Ngươi xem mẫu đơn này, nó vốn không nở rộ vào lúc này, ngươi thay đổi cả kỳ hoa nở của nó.”
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235593/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.