“Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi định tìm chết? Đừng quên, tiểu Thịnh nhi vẫn còn trên tay ta! Nếu như ngươi chết, ta sẽ để cho hắn chôn theo ngươi!” Sở Hiên lo lắng nói, trong giọng nói của hắn lại có chút tức giận, chút khổ sở.
Không phải là nàng nghe nhầm chứ?
Mắt Tô Hồng Tụ khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào Sở Hiên.
Người này không tim không phổi, lấy đâu ra khổ sở.
“Haizzz, nói cho ngươi ngươi cũng nghe không hiểu, ta không phải ý đó.”
Tìm chết hả?
Nếu như chịu một chút cản trở, chịu một chút đau khổ đã tìm chết, nàng đã sớm chết tám trăm lần rồi, nàng cũng không phải người, nàng đã sống năm trăm năm.
“Ta có thể đi xuống một chút không?”
“Không thể, bệnh của ngươi vừa khỏi.”
“Bệnh của ta đã khỏi rồi, nhưng mà, ngươi không để ta xuống đi một chút, ta lại muốn bệnh!”
“Được rồi, nhưng nhớ đừng đi quá xa.”
Sở Hiên lại thỏa hiệp, điều này làm cho Tô Hồng Tụ rất kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng, người chuyên độc đoán như hắn, cho dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý, cho dù như thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp đấy.
“Ôi!” Lúc vừa xuống giường, thân thể Tô Hồng Tụ khẽ lảo đảo, ngã nhào vào lồng ngực Sở Hiên.
“Đừng động.” Sở Hiên nhẹ nhàng ôm nàng lên, cầm trường bào màu đen trên giường nhẹ nhàng khoác lên người nàng, chút lạnh lẽo bị loại trừ, Tô Hồng Tụ co rúc trong ngực Sở Hiên, thân thể chậm rãi thích ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235583/chuong-63-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.