Chương trước
Chương sau
Hắn không muốn nhìn thấy Tô Hồng Tụ thân mật với người khác, không biết vì sao, nhìn thấy Tô Hồng Tụ cười tươi rạng rỡ với Sở Dật Đình, nhìn thấy Tô Hồng Tụ vì Sở Dật Đình mà hao tâm tổn trí, nhất là khi, toàn bộ chú ý của Tô Hồng Tụ đều đặt trên người một mình Sở Dật Đình, liếc cũng không liếc nhìn hắn, ngực Tôn Kha lập tức giống như bị vật gì đó xé rách, kéo căng ra, đau đến lòng dạ tan nát.

Trong cuộc đời hắn chưa bao giờ có cảm giác đau đớn khổ sở như vậy, mà ngay cả vừa rồi khi Tô Hồng Tụ vạchtrần Oanh Oanh trước mặt hắn, hắn chỉ cảm giác khiếp sợ và khó chịu, mà sẽ không giống như bây giờ, trên dưới toàn thân mỗi một ngóc ngách đều giống như bị bánh xe hung hăng nghiền qua, đau đến giống như trong ngoài hắn đều bị chia năm xẻ bảy.

Tô Hồng Tụ không nhìn Tôn Kha nữa, Sở Dật Đình lại thấy rõ ràng, trên người Tôn Kha giống như bùng lên một ngọn lửa hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.

Tình cảm kịch liệt như vậy, thay vì nói là chán ghét hoặc căm hận, chi bằng nói...

Sở Dật Đình nhìn theo ánh mắt vô cùng nóng ruột và điên cuồng vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay nhỏ bé của Tô Hồng Tụ ở trên cánh mình của Tôn Kha, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không nói thành lời là vui hay buồn.

Có lẽ theo người khác, hắn và Tô Hồng Tụ thân mật khăng khít, đến nỗi tuy hai mà là một, nhưng mà chỉ có chính hắn mới biết, Tô Hồng Tụ là hồ ly không phải người, nàng làm rất nhiều việc, nói rất nhiều lời đều không phải như trong suy nghĩ của người ta.

Cũng giống như bây giờ nàng níu tay hắn, cũng chỉ muốn thể hiện thân mật với hắn, vốn không phải như người khác nghĩ, nàng có ý nghĩ kín đáo với hắn.

Những yêu tinh này, rất có thể vốn chỉ chọc ghẹo hắn, chọc ghẹo cha con hắn, thậm chí chọc ghẹo mọi người làm vui!

Khi Sở Dật Đình lý trí phân tích điều này thì sâu trong nội tâm hắn lại thoáng sinh ra lửa giận vô cùng với Tô Hồng Tụ, thậm chí còn có ý hận!

Sở Dật Đình vung tay một cái, rút cánh tay bị Tô Hồng Tụ ôm thật chặt ra, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Đừng làm rộn.” Dứt lời lập tức xoay người bước đi.

Tô Hồng Tụ tức giận mà nhìn theo phương hướng hắn biến mất, cái gì chứ, rõ ràng vừa rồi hắn còn đỏ mặt, hắn nhìn có vẻ rõ ràng thích nàng quấn quýt lấy hắn, giả bộ lạnh lùng gì chứ!

Không khỏi hung hăng dậm chân, vừa định chạy đi, nhưng xa xa lại nhìn thấy Trương Trấn mang theo mấy nam nhân trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi đi về phía nàng.

“Chờ một chút, Tô cô nương. Cô nương đừng đi vội, có thể bớt chút thời gian tâm sự cũng những lão già như chúng ta hay không?”

Trương Trấn cười híp mắt nói với Tô Hồng Tụ, lão cười rộ lên thật sự có dáng vẻ cực kỳ giống Phật Di Lặc, chỉ có điều lão có thêm vẻ âm hiểm so với Phật Di Lặc.

Tô Hồng Tụ nhìn ra sau lưng Trương Trấn, nàng không nhận ra mấy lão già đi theo phía sau, chỉ có điều bọn họ dường như đều rất quen với nàng, vừa nhìn thấy nàng, nhất là khi nhìn thấy cặp mắt kia của nàng, trên mặt lập tức cùng hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Thục phi?”

Có một nam nhân tướng mạo tuấn tú, nhìn có vẻ giống Sở Dật Đình ba phần, nhưng hơn hắn chừng mười mấy tuổi kinh ngạc kêu lên đầu tiên.

Còn lại mọi người đều châu đầu ghé tai, rầm rầm rì rì bàn luận đơn giản chính là Thục phi đã trở lại? Đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao nhìn có vẻ nàng không hề già đi chút nào, vẫn còn trẻ như vậy?

Nhưng mà, chờ sau khi kinh ngạc nhiệt tình ban đầu trôi qua, mọi người lại nhìn kỹ lại khuôn mặt Tô Hồng Tụ một chút, lại cảm thấy ngoại trừ đôi mắt, gương mặt này đâu giống Thục phi. Không khỏi hơi nghi ngờ không xác định, đồng loạt đưa mắt về phía Trương Trấn, chờ lão đưa ra lời giải thích.

Thật ra trong lòng Trương Trấn cũng không chắc chắn, bằng không hôm nay lão sẽ không mang theo nhiều người như vậy tới đây.

Lão mang theo vài người đã từng quen biết lão tới đây, đơn giản là muốn để cho bọn họ giúp đỡ nhìn xem, Tô Hồng Tụ rốt cuộc có phải chính là Thục phi không.

“Mọi người cảm thấy thế nào?”

Trương Trấn hạ thấp giọng nói, chân chính nặng nề, ánh mắt lão nhìn Tô Hồng Tụ nghiêm túc lạ thường, mặc dù quan hệ giữa lão và Sở Dật Đình rất tốt, nhưng nếu như Tô Hồng Tụ chân chính là Thục phi, chuyện này lão nhất định phải báo lên triều đình.

Dù sao đã bao năm đi qua, Lương đế bởi vì điên rồ tìm kiếm Thục phi, tinh thần càng ngày càng kém, đã sắp điên rồi.

“Khó nói lắm, thoạt nhìn có điểm giống, nhất là cặp mắt kia, khí chất kia, nhưng cảm giác lại hơi không đúng lắm.”

“Ta lại cảm thấy không phải, Thục phi không có khả năng còn trẻ như vậy.”

“Ta cũng cảm thấy không giống, nói không ra là chỗ nào, tóm lại phong cách trên mặt hơi không giống.”

“Ta lại cảm thấy nàng thật sự giống Thục phi như đúc, các người có nhìn cặp mắt kia của nàng không? Ta vừa die nda nle equ ydo nn nhìn thấy, trong tim đập thình thịch rất lợi hại, đôi mắt như vậy, ta chưa từng thấy trên thân bất kỳ nữ nhân nào, chỉ có Thục phi mới có.”

Một đám lão đầu bu đầu tụ tập một chỗ, thầm thì lải nhải một hồi, mặc dù bọn họ đều cố hết sức hạ thấp giọng, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn nghe ra được bọn hắn đang bàn luận về nàng.

Cũng được, cứ để cho bọn họ nhìn cẩn thận, đỡ phải đi tới đâu cũng có người nói nàng là Thục phi, ngay cả Sở Dật Đình cũng bắt đầu hoài nghi nàng.

Tô Hồng Tụ không tránh không né, thoải mái đón nhận ánh mắt hoài nghi tìm tòi nghiên cứu của mọi người.

Khoảnh khắc khi ánh mắt giao thoa, gần như tất cả nam nhân đều đỏ mặt tim đập, không kiềm chế được mà ôm chặt ngực.

Nữ tử này, không nói đến tướng mạo rốt cuộc như thế nào, chỉ có điều cặp mắt kia, thật sự nhẹ nhàng như thu thủy, mê hoặc chúng sinh, thật sự giống Thục phi năm đó như đúc.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người thật sự không thương lượng ra nguyên do vì sao. Cuối cùng, vẫn là Trương Trấn hạ quyết tâm đưa ra chủ ý: “Như vậy, chúng ta tìm cơ hội để Hoàng thượng gặp nàng một chút, chúng ta nhận không ra, không có khả năng Hoàng thượng cũng nhận không ra, các vị cảm thấy như thế nào?”

Lời Trương Trấn vừa nói ra, lập tức có người quắc mắt nhìn lão chằm chằm, trừng hai mắt lên với lão: “Ngươi điên rồi? Ngươi đã quên năm đó Thục phi vì cái gì mà đi? Nàng ta chạy đi cùng nam nhân khác! Ngươi muốn Hoàng thượng đến nhìn nàng, chẳng phải muốn chọc cho Hoàng thượng nổi giận?”

Cũng có người do do dự dự, phụ họa lời Trương Trấn: “Hạ quan cảm thấy biện pháp của Trương đại nhân rất tốt, dù sao mấy năm này Hoàng thượng càng ngày càng bạo ngược, các người đều không nhớ sao? Mấy ngày hôm trước Hoàng thượng còn hạ chỉ chém Tôn đại nhân, có lẽ Thục phi nương nương có thể khuyên Hoàng thượng.”

Vị đại nhân này vừa nói vậy, chúng vị đại nhân đều ưu tư trong lòng, vẻ mặt sợ hãi.

Tôn đại nhân trong miệng lão là thân cận của Lương đế, xưa nay là người thân Lương đế nhất, nhưng tính tình càng ngày càng nóng nảy gắt gỏng của Lương đế, dường như Lương đế đã lục thân bất nhận * rồi.

(*) Lục thân bất nhận: Lục thân bao gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.

Ngay cả Tôn đại nhân cũng có kết quả như vậy, bọn họ những người này không được coi là thân cận với Hoàng thượng, tương lai nhất thời sơ suất, đắc tội Thánh thượng, hậu quả có thể nghĩ.

Một đám người nghị luận một phen, cuối cùng vẫn nhất trí với đề nghị của Trương Trấn, lấy lý do sinh thần của Trương Trấn, mời Lương đế đến Trương phủ.

Tô Hồng Tụ ở bên cạnh bọn họ nghe thấy hết lời họ nói, trong lòng nàng không khỏi sinh ra hiếu kỳ nồng đậm với Lương đế và Thục phi, rốt cuộc Lương đế là người như thế nào? Hắn có thể có dáng dấp giống như Sở Dật Đình không?

Gặp thì gặp, dù sao nàng cũng không phải Thục phi, vừa vặn, chờ Lương đế thấy nàng, nàng có thể coi như chứng minh die~nda4nle^qu21ydo^n cho Sở Dật Đình, nàng không có quan hệ gì với Thục phi rồi.

Sở Dật Đình cũng sẽ không âm dương quái khí * với nàng nữa.

(*) âm dương quái khí: Nhân vật, lời nói và việc làm bất thường, khác với bình thường.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ không khỏi mơ hồ có vài phần thấp thỏm chờ mong gặp được Lương đế.

Đám người Trương Trấn nào biết Tô Hồng Tụ đã sớm nghe được rành mạch tâm sự của bọn hắn, còn đang rầm rầm rì rì, lén la lén lút, Tô Hồng Tụ đợi một lúc, phát hiện bọn họ chỉ tụ tập một chỗ nói chuyện, vốn không để ý đến nàng, nàng cảm thấy mất mặt, nên tự mình một người trở về phòng rồi.

Nhưng không ngờ đi tới đi lui, chân lại không nghe chỉ huy của nàng, rõ ràng trong đầu nàng muốn về phòng, nhưng chân lại mang nàng đi về phía sân nhỏ của Sở Dật Đình.

Không khỏi đỏ mặt lên, thầm mắng mình không có tiền đồ.

Sở Dật Đình cũng không đi xa, đứng trước một cây đại thụ trong sân.

Sở Dật Đình trải qua trắc trở từ nhỏ, chuyện như thế nào cũng từng trải qua, lên lên xuống xuống, gần như vô số lần đến bước đường cùng, hắn đều biến nguy thành an, bình an vượt qua.

Nhưng lần này, hắn cảm nhận thật sâu một cảm giác vô lực, lòng bấp bênh lên xuống, vốn không có thể tự kiềm chế.

Hiện giờ hắn đang đánh từng quyền về phía cây lớn. Quyền đầu tiên chém ra, chính là chém bay một cành lá. Nhưng không giống lúc trước chính là, mặt của hắn vặn vẹo, đỏ lên, mồ hôi chảy xuống từng giọt từng giọt.

Cuối cùng, sau khi hoàn toàn đánh đổ một gốc cây to mười người ôm kín, suýt chút nữa đè sập một tòa nhà, hắn mới rối tung rối mù ngồi trong sân, ngơ ngơ ngác ngác nhìn một đống bừa bộn đầy đất.

Mà lúc này, Tô Hồng Tụ cũng đã chạy đến rồi, nàng vốn định tiếp tục quấn quýt lấy Sở Dật Đình, nhưng mà, dáng vẻ hiện giờ của Sở Dật Đình, đôi mắt đỏ tươi như máu, trên dưới toàn thân đều căng thật chặt, nàng đâu dám đi tới trêu chọc hắn?

Đành phải bất đắc dĩ trốn sau một cây to, đôi mắt to quyến rũ lại không bỏ được khát vọng mà nhìn hắn.

Sở Dật Đình đã sớm cảm giác được Tô Hồng Tụ trốn sau lưng hắn, mặc dù hắn cố gắng nhẫn nại, nhưng vẫn không kiềm chế được, mùi thơm thanh tân trang nhã trên người Tô Hồng Tụ giống như hương kích tình tốt nhất, chỉ ngửi thôi mà khiến hắn hoa mắt váng đầu, tim đập loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.