Những năm này, tú bà nhìn thấy tình cảnh như thế không biết bao nhiêu lần, không khỏi đứng bên cạnh vừa châm chọc, vừa đùa cợt mà nói: “Đừng nhìn, có nhìn hắn cũng không quay đầu lại nhìn ngươi. Hắn tới Thúy Hồng lâu đã bốn đến năm năm rồi, không biết có bao nhiêu cô nương trong lầu giao hết trái tim lên người hắn, có người đẹp hơn ngươi, cũng có người trẻ tuổi hơn ngươi. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ để cô nương nào đi theo, hắn mua ngươi, cũng chẳng qua chính là đưa cho người khác, đừng mơ tưởng hão huyền.”
Mặc dù tú bà nói không biết rõ thân phận chân thật của Phong Lăng Thiên, nhưng tú bà nghênh tới đón đi nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh.
Nam nhân này, cách mấy tháng lại đến Thúy Hồng lâu mua một nữ tử xinh tươi đẹp nhất, còn chưa phá thân, người phú quý tầm thường, ai cũng không chịu được tiêu tiền như nước xài tiền bậy bạ như vậy.
Xuất thân của hắn, không phải đại phú, chính là đại quý.
Lại nhìn cặp mắt kia của hắn, thâm thúy sắc bén, lạnh như băng vô tình. Ánh mắt nhìn cô nương dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi nhất trong lầu, không hề khác khi nhìn lão thái bà tàn tạ tuổi trên năm mươi.
Tú bà nhìn đã hiểu, nam nhân này chắc chắn không mua cô nương trong lầu về làm thiếp, tám phần là đền đáp, có khi là quà tặng người.
Đáng thương cho những cô nương bị hắn mua, không có một ai không thử làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235542/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.