Không biết vì sao, lúc nàng ở cùng một chỗ với Sở Dật Đình, bình thường đều tốt, nhưng chỉ khi hắn không đưa lưng về phía nàng, mỗi lần, chỉ cần hắn đưa lưng về phía nàng, trong lòng Tô Hồng Tụ lập tức sẽ dâng trào một cảm giác vừa chua vừa chát, lại như đau đớn, lại như lưu luyến.
Mặc dù nàng biết rõ bóng dáng chỗ sâu nhất trong trí nhớ không phải là Sở Dật Đình, nhưng mà, nàng không kiềm chế được, vừa nhìn thấy Sở Dật Đình đưa lưng về phía nàng, nàng lại khổ sở.
Tô Hồng Tụ im hơi lặng tiếng đi theo sát sau lưng Sở Dật Đình, đi trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Ngươi đi lúc này à? Vậy chừng nào ngươi tới tìm ta?”
Sở Dật Đình đương nhiên không trả lời nàng, Tô Hồng Tụ tự nói một mình: “Ngươi không tới tìm ta, vậy ta đi tìm ngươi!”
Sở Dật Đình vẫn không trả lời, hai mắt Tô Hồng Tụ láo liên, cố ý ai oán nói: “TA biết rồi, ngươi không thích cùng với ta, ngươi thích cùng một chỗ với nghĩa muội kia của ngươi, đúng rồi, vừa rồi lúc nàng ta tìm ngươi, thái độ sốt ruột, ai không biết, còn tưởng rằng nàng ta đang tìm trượng phu chạy theo người khác đó!”
Tô Hồng Tụ nói đến đây, bản thân cười rộ lên.
Híp mắt nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dật Đình, quả nhiên, mặt Sở Dật Đình nhanh chóng hiện lên vẻ không được tự nhiên.
Sở Dật Đình lên lưng ngựa, Tô Hồng Tụ mắt thấy không cùng hắn được nữa, không khỏi thò bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235539/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.