Mấy năm không thấy, Tô Hồng Tụ thật sự thay đổi thật nhiều, mỗi lần nhìnthấy nàng, Vệ Thập Nhị đều cảm thấy mình đang nhìn một người xa lạ lạnhlẽo tuyệt tình.
Vệ Thập Nhị yên lặng nhìn Tô Hồng Tụ, che giấucảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, chậm rãi đến gần, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một hộp gấm màu đỏ đưa cho Tô Hồng Tụ: “Cây trâm, trả ngươi...Những năm nay... Người sống tốt không?”
Tô Hồng Tụ chỉ lạnh lùng quét qua Vệ Thập Nhị, không nói một lời.
Ánh mắt sắc bén như dao nhọn, lạnh lẽo tựa băng sương, may mà trong ngày Vệ Thập Nhị thường thấy gió tanh mưa máu, trong một năm có đến nửa năm ởtrên lưng ngựa, cũng trong nháy mắt hít thở không thông, cảm giác ngựcbị một thanh đao sắc bén nhọn đâm thủng.
Hồi lâu, Tô Hồng Tụ nhìn đống lớn đồ vật cũ thuộc về Vệ Thập Nhị, lạnh lùng mở miệng: “Vệ ThậpNhị, ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi còn bé yếu ớt nhiều bệnh, năm ngày babữa sẽ phát sốt, hoàn toàn không phải thân thể cường tráng như hiện tại, có thể không tốn chút sức nào xách theo binh khí nặng năm mươi, sáumươi cân nhảy lên lưng ngựa?”
Vệ Thập Nhị ngẩn ra, chuyện lúc còn bé của chính hắn, hắn đương nhiên nhớ, chỉ có điều tại sao Tô Hồng Tụvô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này?
Nàng vì chữa bệnh cho hắn mà cầm cây trâm, không phải hắn đã thay nàng chuộc về rồi sao?
“Sau ta cầm cây trâm của mẫu thân, tìm được một vị danh y rất nổi danh ở kinh thành lúc ấy, chữa hết bệnh của ngươi.”
Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/126611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.