Hoàng hôn ngả bóng, mặt trời xuống núi, những tia nắng cuối cùng rọi xuốngnhân gian. Bạch Đào vừa nói chuyện với Lâm Mị, vừa giơ một cái mũ rộngvành ra đưa cho Lâm Mị, cười nói: “Lâm tiểu thư, đây là vườn dưa, khôngcó cây bóng râm, cô đội tạm mũ này để che nắng.”
“Mặt trời đãxuống núi, sao còn phải đội mũ?” Dù Lâm Mị nói thế, nhưng thấy Bạch Đàocố chấp đội mũ cho nàng, không tiện cự tuyệt, chỉ có thể để yên để cô ta đội mũ.
Vì xiêm y bị ướt, Lâm Mị phải mượn xiêm y của Chu MẫnMẫn. Kiểu tóc mà Bạch Đào búi cho nàng cũng là kiểu tóc Chu Mẫn Mẫnthường búi. Lại thêm vóc người của nàng và Chu Mẫn Mẫn không khác biệtlà mấy, nếu không đối diện trong cự ly gần, chỉ nhìn từ xa, có là aicũng nhận nhầm Lâm Mị chính là Chu Mẫn Mẫn.
Thấy Lâm Mị cứ từngbước từng bước sa chân vào bẫy, Bạch Đào cũng có chút áy náy. Nhưng chỉmột thoáng liền kiên định lập trường. La tiểu thư người ta và Tô thiếugia là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi trai tài gái sắc, cô đột nhiênchen vào, kẻ sai là cô. Đã biết mình chen ngang phá đám, lại không chịutừ hôn, cố tình chia uyên rẽ thúy, sai càng thêm sai. La tiểu thư ngườita tuy có đặt bẫy cô, nhưng người ta cũng không gán cô với phường hạlưu. Xem đi, người ta là an bài cho cô một Trạng nguyên. Nếu là Ngô Ngọc Y gì đó, chỉ sợ cầu còn không được! Về vấn đề bị bắt quả tang rồi, Liễu trạng nguyên sẽ để cô là vợ cả hay tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/39891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.