“Cô chính là Lâm Mị?”
Tô Trọng Tinh đứng ngoài lương đình, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuốngnhìn cô gái trẻ ngồi trong đình, giọng điệu nhạt nhẽo, nhãn thần thểhiện sự xem thường không thèm che dấu.
Lâm Mị vốn nhũn như conchi chi ngồi trên ghế đá, thấy có người lên tiếng, liền thẳng lưng, nhủthầm liên tục: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang!
Lâm Mị mặt mày xinh đẹp, cực kỳ động lòng người, nhưng nàng lại có một khuyếtđiểm chí mạng, đó là xương cốt quá mềm, ngồi không ra ngồi, đứng khôngra đứng. Mấy bà dì bên ngoại nàng từng xem qua, nói nàng là thiên sinhmị cốt, không thể đoan trang.
Vì muốn đoan trang, Lâm Mị đã nỗ lực không ít, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Đáng chết là, từ sau khi có nguyệt sự vào năm ngoái, nàng phát hiện khứugiác bản thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, không chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi là xương cốt toàn thân liền mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững.
Chuyện đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể để người khác biết, vì chứng bệnh này mà lòng dạ Lâm Mị rối như tơ vò. Lúc nàyTô Trọng Tinh chỉ cách nàng có mấy bước chân, nàng chỉ sợ xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ngay lập tức, liền nỗ lực thẳng lưng, muốn tạo thànhdáng vẻ đoan trang rồi mới lên tiếng trả lời.
Tô Trọng Tinh đợimột hồi lâu, chỉ thấy Lâm Mị ưỡn ngực duỗi cổ, õng à õng ẹo, nhưng không trả lời hắn, không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ: “Cômuốn thế nào thì mới chịu giải trừ hôn ước?”
Mười tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/39878/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.